Chương 1411
“Cũng đúng!”
Bà Lê nhìn con trai của mình, bà ta cũng lộ ra ánh mắt tham lam, cứ như là những tờ tiền thơm phức đã ra trước mắt hai người rồi vậy.
“Bây giờ Lê Minh Nguyệt đã như thế rồi, hai người còn làm như thế thì có phải là kỳ lắm không?”
Ông Lê nói với vẻ mặt lo lắng, ông ta không kiềm chế được mà mở lời khuyên.
Dù sao thì ông ta vẫn còn có chút áy náy đối với Lê Minh Nguyệt, mỗi lần mẹ Lê và Lê Đức Dương làm chuyện gì với Lê Minh Nguyệt thì ông ta đều mở miệng khuyên, dù cho chẳng có tác dụng.
“Lê Minh Nguyệt sao rồi? Hà Dĩ Phong giàu có như thế thì nó có chuyện gì được chứ? Tôi nuôi nó lớn đến chừng này, đòi chút tiền thì sao chứ? Hơn nữa tôi không đòi nó thì đòi ai, đòi ông chắc? Chút tiền kia của ông thì làm được gì? Huống chi chúng ta không đòi cho mình thì cũng phải nghĩ cho con trai! Lê Minh Nguyệt có con cả rồi mà con trai chúng ta còn chưa tìm được vợ.
Ông nói xem nên làm gì?”
Bà Lê nói rất hùng hồn khiến cho cha Lê có chút không biết nên nói gì.
“Đúng thế cha, cha không thấy sức khỏe của mẹ có vấn đề à, đến lúc đó đi khám hay nằm viện thì đều tốn tiền! Chúng ta không đi đòi thì tiền ở đâu ra chứ!”
Lê Đức Dương nói theo, anh ta nói rất thản nhiên khiến cho ông Lê đành ngậm miệng, ông ta thở dài rồi cúi đầu xuống.
“Lâm Quân, các cậu mau tới bệnh viện đi, Lê Minh Nguyệt vỡ ối rồi, bây giờ đang ở trong phòng mỗ, dẫn bác Lê tới, tôi sợ Lê Minh Nguyệt sẽ xảy ra chuyện.”
Hà Dĩ Phong đứng ngoài phòng mổ, anh ta nghe thấy tiếng kêu gào của Lê Minh Nguyệt thì trái tim như muốn nát cả ra.
“Được, tôi tới ngay đây.”
“Con trai, đừng có lo lắng, chắc chắn Lê Minh Nguyệt sẽ sinh hạ cho nhà chúng ta một thăng nhóc mà”
Mẹ Hà cha Hà cũng chạy tới, mẹ Hà an ủi Hà Dĩ Phong, cha Hà cũng tới vỗ vỗ vai anh ta và nói.
“Ông có thể im lặng một chút được không hả?”
Mẹ Hà không kiềm chế được mà quát to với cha Hà.
“Tôi cũng chỉ là sốt ruột thôi mà!”
Cha Hà phủi tay rồi quay người qua.
Hà Dĩ Phong nghe tiếng kêu la ở trong trong phòng truyền ra, đôi mắt của anh ta nhìn chằm chằm vào cửa, hận không thể để anh ta chịu đau thay cho Lê Minh Nguyệt.
“Ông bà thông gia!”
Bà Lê từ từ đi tới, bà ta chào hỏi cha Hà mẹ Hà với vẻ cười giả dối.
Hà Dĩ Phong nghe được giọng của bọn họ thì quay đầu định đi lên, lại bị cha Hà ngăn lại.
Mẹ Hà nhìn bà Lê một cái, rồi lại nhìn Lê Đức Dương và ông Lê đăng sau lưng bà ta thì xụ mặt xuống.
Hai ông bà nhà họ Hà biết hết tất cả những chuyện xấu xa mà bọn họ làm từ lúc Lê Minh Nguyệt gả vào nhà họ Hà, chỉ là hai người lo cho mặt mũi của con trai nên cũng chẳng nói thêm cái gì! Nhưng trong lòng họ đã không có chút ấn tượng tốt nào với nhà họ Lê, nay nhà họ Lê lại tự mình tìm tới cửa, đương nhiên là mẹ Hà chẳng thể nào cho vẻ mặt tốt được.
“À, đây không phải là hai mẹ con gào khóc trước tập đoàn Hà thị sao? Ngọn gió nào thổi mấy người tới đây?”
Mẹ Hà nhìn về phía bà Lê với vẻ mặt châm chọc, bà ấy vòng tay trước ngực, bày ra khí thế của mình.
Sự khác biệt giữa mẹ Hà và đám người nhà họ Lê đã hiện ngay ra trước mắt, một bên là người thành phố lớn, bên còn lại là từ nơi khỉ ho cò gáy lại còn không có học thức, không có đạo đức.
“Bà thông gia cứ nói đùa, trước đó là hiểu lầm mà thôi.
Không phải là Lê Minh Nguyệt đang sinh sao, chúng tôi tới thăm con bé.
Dù sao thì chúng tôi cũng là người nhà của Minh Nguyệt mà”
Bà Lê không tức giận, bà ta cũng hiểu được cái gì là lễ trước binh sau.
Huống chỉ bà ta còn tới đây để đòi tiền.
Danh Sách Chương: