Mục lục
Cưng Chiều Mỗi Em
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Chương 1216
 
“Hóa ra là như vậy à” Cha Lâm gật đầu hiểu ra.
 
“Trần Hi Lam, chẳng phải em nói lần này đến đây là có chuyện muốn nói cho anh biết sao?”
 
Trần Hi Tuấn nhìn Trần Hi Lam, sự chú ý của cha Lâm và Lê Vân Hàng lập tức dồn vào Trần Hi Lam.

Bọn họ vô cùng tò mò có chuyện gì mà cô gái này phải đi từ đất nước Mỹ xa xôi đến Việt Nam này.
 
“À, đúng rồi.


Nhưng anh à, sau này chúng ta bàn lại chuyện này sau đi”
 
Trần Hi Lam gật đầu, nhìn Trần Hi Tuấn rồi nháy mắt ra hiệu.
 
“Có phải em mệt rồi không?” Trần Hi Tuấn biết ý của Trần Hi Lam nên trả lời một cách rất linh hoạt.
 
“Vâng, vật lộn ở bên ngoài lâu như vậy nên em thật sự cũng thấy hơi mệt một chút”
 
Trần Hi Lam làm dáng vẻ mệt mỏi rồi làm nũng với Trần Hi Tuấn, nhân tiện đó cô ta còn xoa xoa bả vai của mình.
 
“Bác sơ ý nên tiếp đãi không được chu toàn, tiếp đãi không được.
 
chu toàn… Mẹ Trương, bà lập tức đi dọn dẹp phòng dành cho khách rồi đưa cô Trần Hi Lam đến ở đó”
 
Cha Lâm cười rồi dặn dò người hầu đi dọn dẹp.
 
“Không cần đâu ạ” Trần Hi Lam nhìn Trần Hi Tuấn với đôi mắt ngập tràn sự nghỉ ngờ.

Cô ta cũng không có cảm tình tốt gì với Lâm Quân, bản thân mình cũng không thiếu tiền, vì vậy ở lại nhà của Lâm Quân làm gì?
 
“Anh biết cháu muốn nói điều gì.

Hai ngày nay anh luôn ở lại nhà của bác Lâm, Lâm Quân nói sợ anh buồn chán cho nên ở bên cạnh bác Hàng và bác Lâm.

Lúc vừa mới đến đây anh cũng không từ chối, nhân tiện còn đi thăm Hạ Ly”

 
Trần Hi Tuấn nhìn Trần Hi Lam rồi giải thích cho cô ta, sau đó cậu ta đột nhiên nhìn cha Lâm nói: “Nếu bây giờ Trần Hi Lam đã đến đây rồi, cháu nghĩ có lẽ chúng cháu nên ra ngoài ở và cũng không tiện tiếp tục làm phiền bác nữa”
 
“Ôi trời, cháu nói gì vậy, không phiền gì đâu.

Hai bác già rồi nên thích náo nhiệt và cũng muốn ở cùng với thanh niên trẻ tuổi các cháu.

Dù sao trong nhà cũng có rất nhiều phòng dành cho khách, các cháu cứ yên tâm ở lại đây đi nhé!”
 
Cha Lâm lắc đầu cười nói, gần đây trong nhà vô cùng náo nhiệt nên ông cũng nói chuyện rất nhiều.
 
Trong khoảng thời gian trước, Hoàng Ánh và Lâm Quân cãi nhau xích mích gay gắt đến nỗi suýt chút nữa là cắt đứt quan hệ.

Vì vậy trong nhà vô cùng lạnh lẽo ảm đạm, chỉ còn lại mỗi bọn trẻ Lâm Niệm Sơ nên bầu không khí càng lúng túng hơn.
 
Ngày hôm nay náo nhiệt như vậy khiến ông rất vui vẻ.
 
“Hạ Ly, Hạ Ly đang ở đâu ạ?”
 
Trần Hi Lam liếc nhìn xung quanh nhưng không nhìn thấy bất kỳ dấu vết nào của Hạ Li.

Đã lâu lắm rồi không gặp, cô ta cũng rất nhớ cô bé.
 
“Bọn trẻ được bà ngoại của chúng nó đưa ra ngoài chơi rồi.


Bác Hàng cháu vừa mới hiến máu cho Lê Minh Nguyệt nên cần phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, nhưng bọn trẻ lại hơi ồn ào”
 
“Có trẻ con ở đây mới náo nhiệt.

Mà Trần Hi Tuấn à, bé Hạ Ly quấn quýt với cháu như vậy, bác đố ky nên cháu nỡ lòng đi sao?” Lê Vân Hàng cười híp mắt rồi nói hùa theo.
 
“Chuyện này…”
 
Trần Hi Tuấn liếc nhìn Trần Hi Lam với ánh mắt khó xử.
 
“Hai bác cứ yên tâm, chúng cháu có thể tìm một chỗ ở gần đây, cùng lắm thì thường xuyên đến thăm hai bác.

Hơn nữa lần này anh cháu về đây vốn là vì để giải sầu mà thôi, anh ấy cứ làm phiền hai bác như vậy cũng không được phù hợp cho lắm”
 
Ý mà Trần Hi Lam muốn nói chính là Trần Hi Tuấn về đây để giải sầu, nếu như ở nhà họ Lâm thì cậu ta sẽ không đạt được mục đích giải sầu này.
 
Điều quan trọng hơn nữa là hai người họ ở đây luôn cảm thấy mình là người ngoài, điều này không hợp cho lắm.
 
Hơn nữa thái độ khăng khăng muốn đi của cô ta rất rõ ràng, cha Lâm nghe thấy cũng không tiện giữ lại.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK