Trên sân khấu vẫn đang diễn ra lễ trao giải của những bạn nhỏ khác, người một nhà năm người dưới khán đài đã vui vẻ trò chuyện.
“Đợi lát nữa cha đưa các con đi ăn đồ ăn ngon, các con muốn ăn cái gì?” Lâm Quân cười hỏi ba đứa nhỏ.
Mấy đứa trẻ nghe vậy thì rất vui, chúng gần như nhảy dựng lên: “Con cảm ơn cha”
Hạ Ly hôn lên mặt Lâm Quân một cái, còn cố tình để lại bọt nước bọt.
Lâm Quân cũng phối hợp với cô bé mà cau mày: “Con thật xấu, nhìn xem mặt cha đầy nước bọt rồi”
Chẳng quan Lâm Quân vừa dứt lời, bọn trẻ lại càng vui vẻ hơn, lũ trẻ lao đến trước mặt Lâm Quân và in dấu nước bọt của mình, như thế chúng đang dán nhãn mác của chính mình lên mặt Lâm Quân.
Lê Nhật Linh thấy vậy cũng bật cười, nhìn mấy cha con vui đùa, trái tim cô ấy ấm áp, thực ra cô cũng phải thừa nhận rằng Lâm Quân là một người cha tốt.
“Mẹ, mẹ cũng vậy.
Thật là vui” Hòa Phong vẫy tay với Lê Nhật Linh, Lâm Quân cười híp mắt, thậm chí còn vươn mặt ra để chờ nụ hôn của Lê Nhật Linh Lê Nhật Linh liếc nhìn Lâm Quân, lộ vẻ dạy bọn trẻ điều này, nhưng cô vẫn đi nhanh tới lấy giấy lau hết vết nước bọt trên mặt Lâm Quân rồi nhìn bọn trẻ: “Cũng mệt rồi”
Cô nói xong sờ đầu bọn họ, sau đó nhìn Lâm Quân, phát hiện anh cũng đang chăm chú nhìn mình, cong lên khóe môi, Vén tóc ra sau tai.
Bọn trẻ gật đầu sờ cái bụng lép của mình.
“Đi thôi, chúng ta đi ăn ngon nào.” Lâm Quân bật cười thành tiếng trước vẻ đáng yêu của họ.
Bọn trẻ nghe vậy cũng rất vui mừng, mỗi đứa đều mang theo giải thưởng của mình, trên ngực còn có một bông hoa nhỏ màu đỏ do cô giáo phát, dù thế nào chúng cũng không muốn gỡ xuống, coi như là biểu thị vinh dự của chính mình.
Hòa Phong nghiêng đầu nhìn Lâm Quân bàn bạc: “Cha chúng ta đi ăn gà rán được không? Con đã lâu không ăn rồi”
Những đứa trẻ khác nghe cậu bé nói cũng nói theo: “Cha, chúng ta còn có thế đến KFC ăn pizza, pizza rất ngon”
“Còn có cánh gà và coca”
Bọn họ đều là một đám trẻ con, thích ăn những thứ này là chuyện bình thường, Lâm Chí Linh, Hòa Phong và Hạ Ly cũng không ngoại lệ.
Nhưng Lê Nhật Linh nghe thấy hai từ gà rán thì nhíu chặt mày lại, không khỏi trách móc: “Không phải mẹ đã nói với các con răng không thể ăn loại đồ ăn đó sao? Đó là thứ rác rưởi, không tốt cho sức khỏe, chúng ta đừng ăn nữa, ăn thứ khác được không?”
Bọn nhỏ nghe thấy mẹ nói vậy, không quá vui mừng, im lặng không nói gì, cúi đầu ủ rũ Lâm Quân thấy bọn trẻ mất hứng thì rất đau lòng “Hôm nay chúng ta đi ăn gà rán đi.
Em xem, bọn trẻ cũng khó lắm mới được một lần” Lâm Quân cố gắng giúp bọn trẻ thuyết phục Lê Nhật Linh.
“Wow, thật sao?”
Những đứa trẻ không tin nổi nhìn Lâm Quân, cha vậy mà đã nói giúp chúng.
Lâm Quân chớp mắt với bọn trẻ, tỏ ý đồng tình.
Lê Nhật Linh vần có chút lo lắng, khả năng miễn dịch của bọn trẻ vốn đã yếu, làm sao có thể ăn được loại thức ăn đó.
Hơn nữa, dạ dày Hạ Ly không tốt, mỗi lần cô bé ăn gà rán ở nước Mỹ đều bị đau bụng, nhưng bọn trẻ lại mở to mắt trông chờ, cô thật sự không đành lòng cự tuyệt chúng, Lê Nhật Linh thỉnh thoảng nghĩ một chút.
Thỉnh thoảng buông thả một lần chắc không sao chứ? Vì vậy, cô gật đầu nhìn vẻ mặt vui mừng của bọn trẻ: “Nhưng lần sau không được lấy lí do này nữa nhé”
Đời trước cô thực sự nợ ba người bọn họ.
Bọn trẻ lại gật đầu.
Chúng hận không thể lao đến hôn Lê Nhật Linh, cả nhà vui vẻ đi đến KFC.
Nhưng vào lúc này, điện thoại của Lâm Quân đột nhiên vang lên, Lâm Quân cũng mặc kệ, cứ để nó đổ chuông như thế, nhưng dường như điện thoại vấn chưa dừng lại, nó vấn tiếp tục đổ chuông.
Lâm Quân lấy điện thoại ra chỉ muốn tắt tiếng, nhưng lúc này anh lại nhìn thấy tên người gọi, chính là trợ lý Lưu gọi tới đã gọi vài cuộc, anh còn tưởng là Phan Kiều Như hoặc là Hoàng Ánh.
Lâm Quân đột nhiên cảm thấy nhất định phải xảy ra chuyện gì đó, nếu không thì người như trợ lý Lưu chắc chắn sẽ không như thế này, anh ta luôn làm mọi việc ổn trọng, cũng phân rõ nặng nhẹ.
Cậu gật đầu lia lịa: “Tuân lệnh.
Mẹ”
Danh Sách Chương: