Chương 892
Phản bội vậy thì sao, hai anh em của tôi cũng đều lăn lộn cùng tôi, cho dù phải ngồi tù thì cũng ngồi cùng nhau, có liên gì đến ông chứ?” Anh Tài trừng mắt với người đàn ông trung niên một cái, ông ta đang châm ngòi ly gián mối quan hệ giữa mấy người bọn gã, đến lúc đó gọi một mình gã thì một cây làm chẳng nên non nữa rồi.
Nhưng khi người đàn ông trung niên nghe thấy những lời này, trên môi lập tức nở một nụ cười như có như không, quả nhiên ông ta thật sự hiểu rõ suy nghĩ của người tên anh Tài này, cũng không hổ danh là người quen cũ.
Thế nhưng sau khi hai tên côn đồ đứng sau lưng anh Tài nghe thấy điều này, bọn chúng tự nhiên bắt đầu cảm thấy chột dạ, hiển nhiên không ngờ rằng đại ca của mình lại quyết định như vậy, hoàn toàn không để ý đến người nhà của mình.
Cơ bản là cũng chưa bao giờ suy xét đến ý nghĩ của mình.
“Chuyện này…” Hai tên côn đồ liếc nhìn nhau, cả hai đều không ngờ anh Tài lại có lựa chọn như vậy, bản thân không có người thân hay bất kỳ dính líu lộn xộn gì cả, nhưng nhiều nhất thì bọn chúng chỉ bị phán ba đến năm năm, không nghiêm trọng như vậy.
Nhưng nếu đi theo gã thì sẽ nhận thêm tội danh bắt cóc, như vậy cũng sẽ không tốt.
Bọn chúng lập tức ném con dao trong tay ra, sau đó giơ hai tay lên, anh Tài đang đứng ở trước mặt bọn chúng nên đương nhiên không nhìn thấy cảnh này.
Người đàn ông trung niên khẽ gật đầu, nở nụ cười: “Này cậu, cậu có thể đừng làm tổn thương trái tim của anh em mình như thế được không, nếu bây giờ cậu thả cô ấy đi an toàn, thì tôi có thể tính là cậu lập công chuộc tội hoặc là tự ăn năn hối lỗi, cũng có thể giảm hình phạt”
Hà Dĩ Phong yên lặng đứng ở một bên, không hề nói năng gì cả, trong ánh mắt lại tràn đầy sự lo lắng, nhưng hiện tại anh ta cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể nhìn người đàn ông trung niên thương lượng như thế nào để giải cứu Lê Minh Nguyệt.
Nhưng tâm trí của anh ta đều đổ dồn vào Lê Minh Nguyệt, chỉ cần người đàn ông tên Tài lộ ra một chút sơ hở nào thì anh ta sẽ lập tức tiến lên cứu Lê Minh Nguyệt.
Giữa ánh đèn và sấm sét, tên con đồ phía sau anh Tài đột nhiên liếc nhìn nhau, cả hai cùng lao về phía anh Tài.
Một tên bắt lấy cánh tay kia của anh Tài, còn một tên khác thì túứm được Lê Minh Nguyệt.
Anh Tài không phản ứng kịp, nhưng trong tiềm thức vẫn đâm con dao trên tay về phía người vừa kéo mình, tên côn đồ lắp bắp kinh hãi, mở to hai mắt nhìn con dao găm đang đâm về phía mình, miệng cũng há rất to, đứng hình ngay tại chỗ.
Mà lúc này đương nhiên Hà Dĩ Phong cũng không nhàn rỗi, chỉ cần Lê Minh Nguyệt vừa thoát khỏi tầm kiểm soát của anh Tài thì anh ta sẽ không còn bất kỳ lo lắng nào.
Anh ta nhanh chóng nắm lấy cổ tay của anh Tài và đập mạnh xuống, chỉ nghe thấy một tiếng “rắc”, hầu như tất cả những người có mặt ở đây đều nghe thấy tiếng gãy xương tay, bọn chúng không khỏi nhìn người đàn ông tên Tài với ánh mắt thương hại.
Anh Tài đã bị khống chế, đau đớn đến nỗi nằm sấp trên mặt đất kêu gào thảm thiết.
Mấy người cảnh sát cũng nhanh chóng còng tay gã lại.
Danh Sách Chương: