Chương 557: Daddy
“Tôi vừa nhìn rồi, chính là anh ấy, anh ấy mau mau chóng chóng ôm Hạ Ly rồi lập tức rời khỏi.
”
Trần Hi Lam vỗ ngực rồi thở phào một hơi: “Anh ta vân chưa biết chị đã trở về đâu”
Lê Nhật Linh ôm chặt lấy đứa bé, mãi một lúc sau mới nới lỏng ra, vẻ mặt của cô vô cùng thản nhiên, nhẹ giọng nói: “Tôi nhìn thấy rồi”
“Nhật Linh, chị bình tĩnh hơn nhiều so với trong tưởng tượng của tôi đấy” Được Trần Hi Tuấn cho cơ hội “tự thể nghiệm”, giờ.
Trần Hi Lam không dám đặt chị “chị” lên người Lê Nhật Linh nữa rồi, chỉ gọi tên của cô th: công ty sẽ gọi cô là Tina giống như mọi người Lê Nhật Linh khẽ bật cười một tiết năm, vết sẹo cũng đã lành lại rồi, chỉ còn lại chút dấu vết nhàn nhạt mà thôi.
”
Trước khi quay về cô đã chuẩn bị tâm lý sẵn rồi, sớm muôn gì cũng sẽ phải gặp nhau, chỉ là cô không ngờ mọi chuyện lại nhanh đến vậy.
Lê Nhật Linh ôm Hạ Ly, thì thào nói nhỏ bên tai cô bé: “Nếu đã quyết định trở về thì tôi cũng phải chuẩn bị sẵn tâm lý từ trước chứ.
”
Trần Hi Lam biết rằng Lê Nhật Linh trở về muốn tìm hiểu chuyện ba mẹ ruột của mình.
Cô ấy nói: “Chuyện ba mẹ ruột của chị thật ra sáng nay anh trai tôi đã định giúp chị tìm hiểu rồi nhưng mà lại sợ lộ tin tức của chị thế nên mới không dám làm rùm beng lên.
Lần này chị về nước, mấy ngày gần đây tuy răng anh ấy không phân thân ra được nhưng mà tôi nghĩ, tối đa là dăm ba ngày anh ấy sẽ tìm ra th nói xong còn nhíu mày nói với cô: “Chị cứ chờ xem/ Lê Nhật Linh còn chưa kịp phản ứng thì đứa nhỏ trong lòng cô đã vui sướng mà nhảy dựng lên: “Ô hô! Quá toẹt dời! Daddy sẽ theo con về nhà! Đúng là quá là yêu đê!”
Tiếng Việt của cô bé bị nhiễm của Trần Hi Tuấn, ngữ âm nghe có vẻ có chút kỳ quái Người nào không nghe rõ còn tưởng con bé nói tiếng địa phương nữa kìa Nhìn thấy khẩu âm của Hạ Ly sai lệch hết cả, sợ bị Lê Nhật Linh trách mảng, thế là Trần Hi Tuấn bắt đầu khổ luyện tiếng Việt, kết quả giọng Hà Nội của anh đã chuẩn rồi không thể chuẩn thêm nữa, vậy mà giọng của Hạ Ly lại không cải thiện được chút nào, thỉnh thoảng sẽ lại phát ra mấy âm tiết khó hiểu ở đâu đâu.
Tóm lại, vẫn là bị Trần Hi Tuấn làm ảnh hưởng nhiều.
Lê Nhật Linh xoa xoa mái tóc đen bóng mềm mượt của cô bé, dịu dàng nói: “Không phải là daddy, là cha nuôi”
Hai cánh tay mũm mĩm mềm mại của cô bé ôm lấy cổ cô, khuôn mặt tròn bầu bĩnh cọ cọ dưới cổ cô: “Nhưng mà Daddy đã nói với con rồi, cha nuôi cũng là daddy mà”
Mặc dù Trần Hi Tuấn rất yêu thích cô bé, nguyện ý nhận làm cha của Hạ Ly nhưng cô cũng không thể để Trần Hi Tuấn làm cha của cô bé một cách mập mập mờ mờ như vậy được, đây là sự tôn trọng cơ bản dành cho anh ấy.
Rồi bỗng dưng Hạ Ly hạ giọng xuống: “Ơ… nếu như cha nuôi đã không phải là daddy vậy thì daddy thật của mình đang ở đâu? Tất cả mọi người đều có daddy mà, mình cũng phải có daddy chứ.
Nhưng mẹ lại nói daddy hiện giờ của mình không phải là daddy, vậy thì daddy thật sự của mình đi đâu mất rồi”
Mặc dù cô bé còn nhỏ nhưng cô bé vẫn có thể phân biệt được đúng sai.
Daddy với mẹ của những bạn khác đều ngủ chung một giường, vậy mà daddy với mẹ của cô bé lại chỉ thích ôm cô bé ngủ thôi Lê Nhật Linh ôm lấy đứa con gái đáng yêu hoạt bát của mình, dùng lời nói dối thường có của người lớn mà nói với cô bé: “Chờ đến khi nào Hạ Ly của mẹ lớn lên là có thể hiếu được ngay”
Cô bé tuy nhỏ tuổi nhưng không dễ gì mắc bẫy đâu, cô hỏi lại: “Thế nhưng Hạ Ly không muốn lớn đâu”
Suy nghĩ của cô bé vô cùng đơn thuần, dù có chút trẻ con nhưng vô cùng tươi đẹp: “Hạ Ly muốn ngồi trên vai daddy, để daddy làm ngựa cho Hạ Ly cưỡi, thích mẹ ôm Hạ Ly, thích cùng cô Hi Lam chơi trốn tìm…”
Danh Sách Chương: