Mục lục
Cưng Chiều Mỗi Em
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Chương 1164
 
Bầu không khí trong xe rất kỳ lạ, ba người đàn ông đều nhíu mày không nói chuyện.

 
Nhạc chuông điện thoại sôi động đột nhiên vang lên, pá vỡ bầu không khí kỳ quái này, là tiếng chuông anh cài đặt riêng cho Lê Nhật Linh.

 
Lâm Quân không nhíu mày nữa, anh nhanh chóng lấy điện thoại ra, vuốt màn hình, nghe máy.

 
“Nhật Linh!”

 
Anh không kiềm chế được sự vui vẻ trong lòng, cho dù trải qua nhiều chuyện linh tinh vớ vẩn như vậy, cho dù trong lòng anh có hỗn loạn như thế nào, lúc này anh cũng chỉ muốn nghe giọng cô mà thôi.

 
“Lâm Quân, em tỉnh rồi” Nghe thấy giọng của Lâm Quân, Lê Nhật Linh mỉm cười, trong lòng đột nhiên cảm thấy hạnh phúc.

 
“Anh biết, Hà Dĩ Phong đã nói cho anh biết rồi, bây giờ cơ thể em vân còn rất yếu, nhớ phải ăn nhiều chút, anh kêu mẹ nấy mấy thứ như canh gà cho em đấy, em biết chưa?
 
Chỉ cần đối mặt với Lê Nhật Linh, Lâm Quân liền giống như một đứa trẻ, lại giống như một lão già.

 
Đủ những điều dông dài, trẻ con nhưng lại rất ấm áp, Hoàng Ánh cũng đã sớm gọi tới nhắc nhở cô những điều này, dò hỏi Lâm Quân xem Lê Nhật Linh thích ăn gì.

 
Ban đầu khi cô sinh con, người làm mẹ chồng như bà còn chưa thể làm được gì, bây giờ cũng muốn bù đắp lại.

 
“Em biết rồi” Khóe mắt Lê Nhật Linh đỏ lên, khi Jackson đâm con dao lên bụng cô, cô nghĩ rằng mình chết chắc rồi, cô còn cho rằng cả đời này coi như xong rồi.

 
Ông trời thật sự là rất thiên vị cho cô.

 
“Sau này không cho em kích động như vậy nữa, biết chưa?” Dường như có thể cảm nhận được cảm xúc của Lê Nhật Linh, Lâm Quân cũng nhẹ nhắc nhở.


 
“ừm, em sẽ không như vậy nữa đâu, sau này sẽ không làm thế nữa”
 
Lê Nhật Linh khi thấy lời anh nói thì mỉm cười, nước mắt cũng theo.

 
đó rơi trên má.

 
Còn nhớ cô đã từng đọc một câu như này: “Anh không nhìn thấy lúc em bưồn là bởi vì lúc anh không nhìn thấy em mới là lúc em buồn nhất, anh không nhìn thấy lúc em yêu anh nhất bởi vì chỉ có khi anh không nhìn em mới là khi em yêu anh nhất”
 
Có lẽ lời này đang nói chính tình cảm của bọn họ!
 
“Ngốc ạ!” Khóe môi Lâm Quân cũng cong lên, nghĩ tới những chuyện trước đó, anh không thấy hối hận chút nào hết.

 
““Em nghe Hà Dĩ Phong nói bây giờ anh đang ở Mỹ, bây giờ tình hình bên đó thể nào rồi?”
 
“Bên này vẫn ổn, cha cũng tới rồi, giờ anh và cha, Trần Tuấn Hi đã ở cạnh nhau rồi”
 
Lâm Quân nhìn Lê Vân Hàng một cái, lúc này Lê Vân Hàng vừa hay cũng nhìn Trần Tuấn Hi.

Cậu ta nghe ra được, là Lê Nhật Linh gọi điện thoại tới, nhưng lúc này bản thân cậu ta cũng không biết nên dùng thái độ gì để đối diện với bọn họ nữa.


 
“Bọn họ vẫn khỏe chứ?”
 
Cũng đã lâu lắm rồi cô chưa liên lạc với hai người họ.

 
Đột nhiên nghe tới tên bọn họ, Lê Nhật Linh lại không nhịn được mà quan tâm hỏi thêm hai câu.

 
“Vẫn khỏe, em muốn nói chuyện với họ không?” Lâm Quân cười.

 
“Được” Nghe thấy Lê Nhật Linh đồng ý, Lâm Quân liền đưa điện thoại cho Lê Vân Hàng.

 
“Nhật Linh này!”
 
“Cha”
 
ừm, nghe nói con nhập viện rồi, đứa trẻ ngốc này, con biết con như vậy khiến cha lo lắng lắm không?”


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK