Mục lục
Cưng Chiều Mỗi Em
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Chương 1050
 
Cho dù cô ấy có thừa nhận thì có thể thế nào? Lê Nhật Linh lắc đầu, không biết tại sao mà lần này quay về trong lòng cô lại rất bình tĩnh khi nhìn thấy tin tức như vậy, và cũng không lo lắng Lâm Quân sẽ hiểu lầm mình.

 
Cũng không phải là cô không để ý, chỉ là dường như cô đã trải qua bao nhiêu sóng to gió lớn ở Pháp và cũng đã cùng Lâm Quân nhìn thấy rất nhiều thứ.

 
Lần này ngay cả cha Lâm Tư và Hoàng Anh cũng không nghi ngờ mình, huống chỉ là Lâm Quân?

 
Lâm Quân sẽ tin mình, chỉ e rằng anh cũng giống như Hà Dĩ Phong, sẽ không dễ dàng buông tha cho nhà họ Hạ.

 
“Lan Châu, điều này có ý gì vậy?” Hạ Huy Thành cũng phát hiện điều bất ổn trong chuyện này, anh ấy nhìn Hạ Lan Châu rồi mở miệng hỏi.

 
“Anh à, anh cũng nghi ngờ em sao?” “Anh không nghỉ ngờ em, nhưng.

.

” Hạ Huy Thành mở miệng nói, nhưng trong chuyện này anh ấy thật sự có niềm nghỉ ngờ rất lớn đối với Hạ Lan Châu.

 
Cô ấy cũng có lý do để làm ra chuyện này.

 
“Em không biết gì cả” Hạ Lan Châu giậm chân, quay người chạy về phòng mình.

Gương mặt ủy khuất của cô ấy khiến cho Hạ Huy Thành không khỏi nghỉ ngờ sự suy đoán của mình.


 
“Hử?” Hà Dĩ Phong nghiêng đầu, nhìn gương mặt đầy u sầu lo lắng của Hạ Huy Thành trước mặt mìn và đợi anh ấy giải thích cho mình.

 
“Bỏ đi” Lê Nhật Linh không nhịn được mà mở miệng nói, cô nhìn Hà Dĩ Phong rồi lại nhắc lại lần nữa: “Bỏ đi” Chuyện của Hạ Lan Châu thì có liên quan gì đến chuyện của Hạ Huy Thành? Quan hệ giữa Hạ Lan Châu và mình cũng rất tế nhị, hơn nữa chỉ cần Hà Dĩ Phong tình nguyện thì tờ báo này cũng có thể giải quyết bất cứ lúc nào.

 
Nếu như đã như vậy thì chỉ chăng biến chuyện to thành chuyện nhỏ, không truy cứu nữa.

 
“Bỏ đi sao?” Hà Dĩ Phong lắc đầu, gương mặt trở nên nghiêm khắc: “Nhật Linh, em như vậy không phải là lương thiện mà là quá ngu xuẩn, là đang để mặc cho bọn họ đối phó với em đó!” Mẹ của Hạ Huy Thành sững sờ, dường như bà ta biết Hà Dĩ Phong định truy cứu đến cùng.

 
“Vậy tôi sẽ hỏi rõ Lan Châu rồi nói lại với mấy người.

Còn về tờ báo thì tôi cũng sẽ liên hệ với tất cả tòa soạn báo, bảo họ thu hồi tin tức lại.

Về danh dự của Nhật Linh, tôi tình nguyện đích thân mở buổi họp báo để giải thích” “Có được không?” Giọng nói của Hạ Huy Thành vang lên, nói ra những phương án giải quyết một cách rất thản nhiên.


Hà Dĩ Phong nhíu chặt mà lại, có thể nhìn thấy anh ta vẫn không hài lòng lắm về kết quả này.

 
“Được” Lê Nhật Linh gật đầu, ra hiệu cho Lê Minh Nguyệt kéo Hà Dĩ Phong qua đây.

 
Ánh mắt Hà Dĩ Phong trở nên nặng nề khó chịu, tuy rằng đương nhiên bản thân anh ra không hài lòng, nhưng người trong cuộc là Lê Nhật Linh đã đồng ý như vậy rồi cho nên anh ta cũng không còn cách nào khác.

 
“Tôi muốn đích thân Hạ Lan Châu mở buổi họp báo để xin lỗi” “Được thôi” Hạ Huy Thành gật đầu đồng ý mà không hề do dự gì.

 
“Anh có thể quyết định thay cô ta sao?” Hà Dĩ Phong không tin tưởng lắm, lại bắt đầu nghỉ ngờ lời nói của Hạ Huy Thành không hề khách khí gì.




Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK