Mục lục
Cưng Chiều Mỗi Em
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Chương 940
Jackson là người nhạy bén như vậy, làm sao có thể không biết ai là người động tay động chân, dựa theo tính cách của ông ta nhất định sẽ làm mọi cách ngăn không cho hành vi phạm tội bị bại lộ.

Lo lắng trong lòng Lâm Quân càng ngày càng tăng lên, xe vừa nổ máy đã tăng lên tốc độ cao nhất, lao vút đi.

May mắn là nhà của Lê Vân Hàng cũng không cách xa nhà anh.

Rất nhanh Lâm Quân đã đến nhà của Vân Hành.

Đèn trong biệt thự hơi mờ tối, trong phòng có ánh đèn vàng mờ ảo gợi lên không gian ấm cúng mà hiện giờ lại không có một bóng người nào.


“Chú Hàng”
Lâm Quân hét lên, nhưng không có ai đáp lại.

Anh mơ hồ nhìn thấy một bóng đen xẹt qua.

Lâm Quân vội vàng đuổi theo, nhưng khi anh vừa rời đi mới nhớ tới người trong biệt thự, vội vàng xoay người chạy vào trong.

Hạ Linh đang buồn ngủ thì bị đánh thức bởi tiếng kêu của Lâm Quân, gần như cùng lúc, cô và Lâm Quân chạy đến phòng của Lê Vân Hàng.

Lúc này Lê Vân Hàng đã ngã xuống đất, trên tay ông còn cầm thứ gì đó, trên đầu ông có vết máu.

“Cha”
Hạ Linh lao tới, Lâm Quân cũng lao về phía trước.

“Sao lại có chuyện này?” Nước mắt Hạ Linh trào ra, cảm thấy vô cùng hoang mang.

Lâm Quân dùng ngón tay sờ lên mũi của Lê Vân Hàng thở phào nhẹ nhõm, may mà vẫn còn hơi thở.

“Mau gọi cấp cứu đưa đến bệnh việt Sau đó Hạ Linh mới có phản ứng, vội vàng lấy điện thoại di động ra gọi cấp cứu.

Lâm Quân nhìn quanh, trên góc bàn có vết máu, nhưng vết thương của Lê Vân Hàng dường như không trùng với vết máu.


Anh kéo thứ trong tay Lê Vân Hàng ra rồi cầm lên xem, anh kinh ngạc nhìn sang Hạ Linh.

“Không phải anh có xe sao? Bây giờ anh mau đưa cha đến bệnh viện đi!”
Hạ Linh bất chợt phản ứng lại, đẩy đẩy Lâm Quân, sau đó Lâm Quân đưa tài liệu trên tay cho Hạ Linh.

Hạ Linh cũng sửng sốt khi nhìn thấy bản báo cáo, nhưng cô không có thời gian để quan tâm đến nó.

Chạy theo sau Lâm Quân đang cõng Lê Vân Hàng trên lưng rồi sau đó nhanh chóng lái xe đưa ông đến bệnh viện.

Ngoại trừ tiếng khóc của Hạ Linh cũng không có âm thanh nào vang lên.

Bên ngoài phòng cấp cứu, Lâm Quân lấy điện thoại di động ra và gọi cho Hà Dĩ Phong.

“Alo, bây giờ cậu nhanh chóng qua nhà chú Hàng đi.


“Chú ấy gặp chuyện rồi, bây giờ đang ở bệnh viện.

Tôi nghĩ chú ấy có chứng cứ gì đó có thể ảnh hưởng tới Jackson nên ông ta muốn giết người diệt khẩu, cậu đến nhà chú ấy tìm thử xem”
Sau khi ngắt máy, Lâm Quân đi tới trước mặt Hạ Linh vẫn đang khóc nãy giờ.

Hạ Linh ngước ánh mắt sưng đỏ lên, nghẹn ngào nói không thành lời.


“Cha em bị bệnh tim bẩm sinh, chắc là ông ấy biết em không phải con gái ruột nên mới lên cơn đau tim, nếu cha có chuyện gì thì em sẽ không thể tha thứ cho chính mình cả đời”
Nhìn Hạ Linh hối hận ảo não, Lâm Quân cũng tiêu tan nghi ngờ.

“Có lẽ chuyện này không đơn giản như vậy!”
“Ý anh là sao?”
Hạ Linh nghi hoặc hỏi lại.

Vừa rồi cô ấy chỉ lo khóc lóc, không hiểu ý tứ của Lâm Quân.

“Hạ Linh, có chuyện này anh nghĩ em có quyền biết”
“Chuyện gì cơ?”
“Thật ra lần trước cha em ngăn em tiếp xúc với Jackson, măng em không hiểu chuyện không phải không có lý do gì đâu Jackson không phải người tốt.


Lâm Quân nhìn thẳng vào mắt Hạ Linh nói, lại nhận ra cô ấy không hề ngạc nhiên.




Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK