Chương 1466
“Minh Nguyệt! Em yêu của anh có chuyện gì vậy?”
Giọng điệu bưồn nôn đến mức làm mấy đứa bé đều không tự chủ làm bộ nôn ọe.
“Các anh nhanh mở cửa cho tôi chứ còn gì nữa!” Lê Minh Nguyệt lặp lại một lần nữa.
“Không phải em đi tìm Nhật Linh sao?”
“Sao vậy? Tìm Nhật Linh lại không thể tới dùng cơm à? Hay là anh mang theo con mèo con chó nào đến nhà Lâm Quân nên không dám để tôi nhìn thấy?” Lê Minh Nguyệt hỏi vặn lại một câu “Có ông trời làm chứng, sao tôi có thể làm những chuyện như vậy được, bây giờ tôi sẽ lập tức đi mở cửa cho eml” Hà Dĩ Phong lập tức cúp điện thoại rồi vội vàng nịnh nọt chạy đi mở cửa.
Lâm Quân và mấy đứa bé nhìn nhau một cái, đúng là không biết nên nói gì với anh chàng này, bốn người chỉ có thể nhếch mép.
cười một cái “Téng téng téng tèng!” Lê Minh Nguyệt hết sức phấn khởi chạy vào, trên tay còn kéo theo Lê Nhật Linh, lúc đầu Lâm Quân đang định mở miệng trêu ghẹo Hà Dĩ Phong mấy câu, nhưng vừa ngẩng đầu lại đột nhiên nhìn thấy Lê Nhật Linh, anh ngạc nhiên và hoảng hốt đến nỗi không nói thành lời.
“Nhật Linh… Ly Mạch! Sao em lại đến đây?”
“Sao vậy? Anh không chào đón em à?” Lê Minh Nguyệt cố ý giả vờ bu môi tức giận.
Mà mấy đứa bé cũng kịp phản ứng, rối rít để đũa xuống rồi chạy nhanh về phía mẹ mình, nhào vào lòng Lê Nhật Linh và kêu lên: “Mẹt”
Lê Nhật Linh hơi bối rối, chân luống cuống xoa đầu Hòa Phong và Lâm Chí Linh, nhìn Lâm Quân bằng ánh mắt cầu cứu.
“Trước hết lại đây nào, đừng dọa mẹ các con chứ!” Lâm Quân cũng không nhịn được.
hơi mím môi, vẻ mặt kích động không cần nói cũng biết nhưng mà anh vẫn cố gắng kìm nén.
Mà Hạ Ly đã xúc động òa khóc, hai đứa bé còn lại cũng đỏ cả mắt: “Mẹ! Cuối cùng mẹ cũng quay về rồi!”
“Mẹ của các cháu quay về để ăn một bữa cơm với các cháu, đừng dọa mẹ chạy mất đấy!” Lê Minh Nguyệt nhíu mày, cố ý giả vờ đe dọa mấy đứa bé.
“Được rồi! Chúng ta vào nhà đã!” Mấy đứa bé quyến luyến không muốn rời khỏi cái ôm của Lê Nhật Linh nhưng vẫn nghe lời xoay người trở lại vị trí của mình.
Mà bàn tay Lê Nhật Linh đã siết chặt thành một nắm đấm nhỏ, cô bị Lê Minh Nguyệt kéo ngồi vào bên cạnh Lâm Quân.
Hoàng Ánh cũng vui mừng đến chảy nước mắt: “Nhật Linh! Con ngồi đi, để mẹ lấy thêm một bộ chén đũa cho con!”
“Cảm ơn mẹ!” Lê Nhật Linh ngẩng đầu cười một tiếng, nhưng trong lòng cũng vô cùng căng thắng, nhìn khung cảnh quen thuộc mà xa lạ xung quanh, trong lòng cô có hàng trăm cảm xúc ngốn ngang.
Đây chính là ngôi nhà mà năm đó cô từng cư trú sao?
Đây chính là nhà của cô sao? Mấy đứa bé kia cũng đều là con của cô ư?
Hình như trong đầu cô chợt lóe lên rất nhiều hình ảnh, cô đột nhiên sững sờ, ngơ ngác nhìn gương mặt của Hạ Ly và nhíu chặt chân mày.
“Mẹ à! Mẹ sao vậy?” Hạ Ly cũng nhận ra Tâm mắt của Lê Nhật Linh, cô bé nghiêng đầu nhìn cô, trong đôi mắt ướt át hiện ra vẻ nghi ngờ.
“Không có gì!” Lúc này Lê Nhật Linh cũng nhận ra là mình mất tập trung, lập tức thay đổi vẻ mặt.
Mà khi chén đũa đã được mang lên, Lê Minh Nguyệt ân cần gắp đồ ăn cho Lê Nhật Linh : “Sao vậy? Chị Nhật Linh! Đây chính là những món mà chị thích nhất đấy!”
Lúc này Lâm Quân lại không hề vui vẻ: “Lê Minh Nguyệt!”
“Sao vậy?” Lê Minh Nguyệt mở miệng đáp lời nhưng động tác tay không hề tạm ngừng dù chỉ một chút, làm Lê Nhật Linh cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, còn có chút lo sợ vì quá được quan tâm.
“Sao cô giành thể hiện hết vậy, cô không thể để lại cho tôi một chút cơ hội biểu hiện mình à?
“Hả? ỒI” Lê Minh Nguyệt lập tức dừng lại, lúng túng gãi đầu đầu của mình và nở một nụ cười áy náy với Lâm Quân: “Thật sự xin lỗi! Chỉ là quá lâu không gặp Nhật Linh nên tôi quá kích động thôi mà!”
Danh Sách Chương: