Chương 1002
Andy dời ánh mắt về phía góc tường, không nói gì.
Người đó thật sự là Lâm Quân, nếu như không có Lâm Quân thì e rằng bây giờ hắn ta vẫn đang khăng khăng giữ vững sự tận tâm trung thành của mình, sống chết không chịu phản bội dackson.
“Những lời nói của anh ta có thể bới ra được nhiêu nhiêu điểm thiết sót, nhưng lại có thể khiến cho anh phản bội tôi dễ như trở bàn tay như vậy sao? Lòng trung thành của anh đối với tôi đâu rồi?”
“Phản bội? Thưa ông, tôi muốn nói rõ với ông một tiếng.
Andy ngày xưa đã chết rồi, cho dù anh ta có nợ ông một cái mạng thì cũng đã trả cho ông khi uống rượu độc rồi.
Còn Andy của bây giờ chỉ là đang nói ra hết sự thật mà thôi.
Ông tưởng tất cả mọi người đều sẽ không có chứng cứ như ông sao? Thà giết nhầm một trăm lần còn hơn buông tha một người sao?
Ông chưa từng tin tưởng bất cứ người nào, bởi vì trong lòng ông quá mờ ám đen tối cho nên mới cảm thấy tất cả mọi người đều đê tiện hèn hạ giống như ông! Tôi nói cho ông biết, tôi và ông hoàn toàn không giống nhau”
Andy hơi kích động, bất đắc dĩ hắn ta lại bị những người cảnh sát ở phía sau đè xuống, không để cho hắn ta bước một bước lên phía trước.
“ý của anh là anh có chứng cứ?”
“Hừ, đối với ông mà nói thì điều này cũng không quan trọng gì, đây chỉ là tăng thêm một tội danh nữa cho ông mà thôi.
Mà đối với tôi mà nói điều này rất quan trọng, nếu như vợ tôi và con gái tôi ở dưới suống vàng biết được thì họ cũng có thể được yên lòng”
“Tôi quả thật nuôi ong tay áo.”
Jackson mắng chửi một câu, trong đôi mắt ông ta tràn ngập sự chán ghét.
“Những điều này đều là do ông gieo gió gặt bão!”
“Anh cũng sẽ không sống yên ổn được đâu, tôi chết rồi thì anh vẫn là một người đáng thương.
Một kẻ đáng thương sống trong bóng tôi u ám cả cuộc đời, vĩnh viễn không có cơ hội trở mình.
Vợ của anh rời xa anh, con gái của anh cũng vì anh mà chết, anh còn làm thuộc hạ cho kẻ thù của mình, là tên chó săn làm việc tận tâm trung thành.
Anh có mặt mũi nào để nói anh có thể sống mạnh mẽ hơn tôi?”
“Á”
Lần này cuối cùng Andy không thể nhịn được nữa, tất cả sức mạnh trong cơ thể hắn ta đột nhiên bùng nổ khiến cho tất cả mọi người không phản ứng kịp.
Nhân lúc mọi người chưa kịp đề phòng, hắn ta đã lao đến đẩy ngã .Jackson xuống đất, khuỷu tay hắn ta đập thẳng lên mặt Jackson.
Hắn ta đập xuống hết lần này đến lần khác khiến lỗ mũi và miệng của Jackson chảy máu ào ào.
Tiếng cười trong miệng lão ta vẫn không dứt, dường như nụ cười ấy còn trở nên điên rồ hơn.
“Đàng hoàng lại một chút cho tôi!” Hai người cảnh sát ấy cũng vội vàng chạy đến, muốn tách Andy và Jackson.
Không ai ngờ sức lực của Andy lại lớn như vậy, bàn tay hắn ta nắm chặt vào cổ áo Jackson, các khớp ngón tay nhô ra nhưng lại không muốn buông lão ta ra giống như một con báo đang phát điên.
Lâm Quân lạnh lùng đứng ở một bên nhìn tất cả những điều này, trong lòng không khỏi cảm thán.
“Báo ứng xác đáng”, người xưa nói câu này thật sự không hề Sai.
Mặc dù Andy rất thảm thương, nhưng trong cái đáng thương ấy lại có cả sự đáng hận.
Chúng ta không thể phủ nhận sự thật hắn ta làm ra rất nhiều chuyện xấu xa giúp dackson, cho dù là lý do đó thì hắn ta cũng vẫn không đáng để tha thứ.
Mà Jackson, lão ta chính là một tên tiểu nhân hèn hạ đáng ghê tởm, thậm chí không xứng để người ta thương hại!
Hai người cảnh sát bối rối không biết làm cách nào, họ chỉ có thể ấn vào chiếc chuông trong phòng thẩm vấn.
Bên ngoài có một người bác sĩ mặc áo blouse trắng chạy vào trong đây với tốc độ rất nhanh, trong tay ông ta cầm một ống kim tiêm rồi nhanh chóng tiêm thuốc an thần cho Andy.
Andy dần dần bình tĩnh trở lại, lúc này hai người bác sĩ mới kéo Andy ra.
Danh Sách Chương: