“Đừng đập nữa, ở đây không phải khách sạn, bên ngoài đều là người của chúng tôi, có đập cũng vô dụng” Người đàn ông cười cợt, nói ra câu thoại kinh điển trong phim truyền hình dài tập, gào khản giọng cũng không có ai đến cứu cô đâu.
Tiếng người đàn ông đó phát ra ngay bên tai cô, hơi thở ấm nóng phả vào bên trong cổ áo.
Lê Nhật Linh ngây người, không dám nhúc nhích, cô ngửi thấy mùi trên người đàn ông kia, mùi vị xa lạ khiến Lê Nhật Linh vô cùng kinh tởm, Lê Nhật Linh nắm chặt tay thành nắm đấm, giọng nói trầm thấp: “Anh cách xa tôi một chút.
”
“Tại sao?” Người đàn ông kia nhận ra sự chán ghét trong giọng điệu của Lê Nhật Linh, giơ cánh †ay mình lên ngửi thử: “Tôi vừa tắm xong, không có mùi thối”
“Anh khiến tôi buồn nôn” Lê Nhật Linh đẩy tay của người đàn ông đó ra, tránh khỏi lồng ngực anh ta.
Người đàn ông đó kéo cô quay lại: “Cô nghĩ cô có thế trốn thoát được sao!” Dút lời, bế ngang Lê Nhật Linh, ném cô lên giường lớn, một tay giữ lấy đôi tay quơ lung tung của cô, còn tay còn lại thì cởi áo của Lê Nhật Linh ra.
“Anh thả tôi ra! Đừng làm vậy!” Lê Nhật Linh gào thét, dùng hết sức lực của mình giấy dụa hai tay hai chân, trong mắt hiện lên nỗi sợ hãi và thù ghét.
Nhưng Lê Nhật Linh giấy giụa thế nào cũng chẳng có ích gì, chênh lệch sức lực giữa nam và nữ vốn đã lớn, huống chỉ người đàn ông này còn cường tráng hơn người bình thường, người đàn ông đó muốn hôn cô, Lê Nhật Linh đột nhiên thấy hơi tuyệt vọng, lập tức nghiêng mặt tránh khỏi, khóe mắt rơi lệ.
Người đàn ông đó bồng nhiên có chút không nỡ, vốn muốn trêu chọc cô một chút nhưng bây giờ xem ra thì nên bỏ đi, nhíu mày, ghé vào bên tai Lê Nhật Linh, vô cùng dịu dàng nói: “Tôi sẽ không chạm vào cô, nhưng cô phải chịu quản chế trong căn phòng này, cô nhất định phải phối hợp với tôi, nếu không thì tôi cũng không có cách nào để ra ngoài Lê Nhật Linh ngạc nhiên, anh ta có ý gì đây?
Muốn giúp cô? Tại sao anh ta phải làm vậy?
Người đàn ông kia khoát khoát tay, nhỏ giọng tiếp tục nói: “Tôi cũng chẳng muốn giúp cô, tôi không chọc nổi Lâm Thị, mụ điên Phan Kiều Như không có đầu óc kia muốn lợi dụng tôi xong thì qua cầu rút ván, nhưng mà tôi đâu có ngu, nếu như tôi giúp cô, có lẽ Lâm Quân sẽ cho tôi nhiều thứ tốt hơn cô ta, đúng chứ?”
“Phan Kiều Như? Là cô ta làm sao?” Lê Nhật Linh cũng chẳng mấy ngạc nhiên, nhưng rốt cuộc cô có thể tin lời anh ta không, đây cũng là một vấn đề.
Lê Nhật Linh không nhịn được đánh giá anh †a vài lần, nhân cơ hội giật tay đang bị anh ta giữ ra, người đàn ông không nhúc nhích, cũng không có ý ngăn cản cô nữa, cô cảm thấy người đàn ông này có lẽ đang nói thật.
Nhưng mà bây giờ thì cũng chỉ có thể như vậy thôi, ngoại trừ tin tưởng anh ta thì cô không còn cách nào khác cả.
“Anh tên là gì?”
“tý Thành”
Lê Nhật Linh vừa định nói gì nữa thì nghe thấy bên ngoài âm ï hết cả lên, một tràng tiếng “uỳnh uỳnh uỳnh” truyền vào.
“Lâm Quân đến rồi!” Lê Nhật Linh mím môi, vẻ mặt mừng rỡ, tuy rằng cô không nghe thấy giọng anh nhưng có một niềm tin vô hình, người đó chắc chắn là Lâm Quân, nhưng mà vẫn thấy hơi lo lắng.
Người đàn ông này vừa nói bên ngoài có rất nhiều người, nếu như chỉ có một mình Lâm Quân đến đây, không chuẩn bị gì cả, có khi lại bị ăn hành mất thôi.
Lê Nhật Linh xoay tay nắm cửa, làm thế nào cũng không mở ra được, vẻ mặt lo lắng: “Anh mau mở cửa ra!”
Cho dù thế nào cô cũng muốn ở cạnh Lâm Quân, cả Hạ Ly nữa, có lẽ Hạ Ly đang ở bên ngoài “Tôi cũng chẳng có cách nào, cửa bị khóa từ bên ngoài”
Người đàn ông ngồi xuống, nhìn Lê Nhật Linh, vốn tưởng rằng Phan Kiều Như sẽ cẩn thận hành động khiến Lâm Quân không thể tìm ra chỗ này, chỉ có thể đề nghị Lê Nhật Linh diễn kịch với anh ta, kéo dài thời gian một chút, nào ngờ nhanh như vậy Lâm Quân đã tìm thấy Lê Nhật Linh, anh ta quả thực đánh giá thấp Lâm Quân rồi Nhưng mà cũng tốt, không phải diễn kịch nữa.
Người đàn ông nhàn nhã ngồi xuống, châm một điếu thuốc, Lê Nhật Linh sốt ruột đến mức đi lại quanh phòng, thuận tiện bật hết tất cả đèn trong phòng lên, dường như làm thế sẽ khiến bản thân cô an tâm hơn một chút.
Danh Sách Chương: