Lý Thanh Lộ đi bên cạnh Lâm Quân xích lại gần một chút, yểu điệu kéo một ống tay áo hắn, đẩy hai bộ nhẫn cưới mà nhân viên quầy gợi ý đưa tới trước mặt hằn: “Lâm Quân, anh xem giúp em một chút, bộ nhẫn nào hợp với tay em hơn?”
“Cô đính hôn cùng Hà Dĩ Phong, chọn nhẫn gì, liên quan gì đến tôi?”
Lâm Quân khéo léo kéo giãn khoảng cách với người đàn bà kia, trong lòng khó chịu cực kỳ khó lòng nhịn được.
Hà Dĩ Phong cậu rốt cuộc lúc nào trở lại hả?
Nói đi hút điếu thuốc, mất hút liền nửa ngày không bóng người, người ở đây là người phụ nữ của ai hả?
Lý Thanh Lộ sắc mặt lập tức trở nên khó coi, nhân viên quầy thức thời tìm một nấc thang cho cô bước xuống, “Nếu như cả hai cô đây đều không thích, tiệm chúng tôi còn có cái đẹp hơn, tôi đi lấy cho cô xem một chút nhé.”
Lý Thanh Lộ cạnh đang cất chiếc nhẫn kim cương vào, cô hất ếc tới một nhân viên quầy bên hàm chỉ sang bên cạnh, “Tôi muốn cái đó.”
“Quả thực xin lỗi, chiếc nhãn kia là cố ý làm riêng cho cô Nhật Linh, không bán ra.”
“Cô cảm thấy tôi không mua nổi phải không?
Cô có biết chồng chưa cưới của tôi là ai không hả?” Cho rằng mình bị coi thường, Lý Thanh Lộ bắt đầu la lối om sòm.
Lâm Quân cũng lười để ý Lý Thanh Lộ, đi thẳng một nước.
Thật không biết Hà Dĩ Phong nghĩ như thế nào nữa, tìm đại một người đàn bà chẳng ra làm sao rồi chuẩn bị đính hôn.
Theo như Hà Dĩ Phong giải thích, đàn bà mà, thuận mắt là được, dù sao sau khi kết hôn cũng chỉ vứt ở nhà là được.
Vứt ở nhà cũng phải tìm một người an phận không gây chuyện chứ, loại đàn bà này mà muốn vứt ở nhà, có mà phiền hà đến chết.
Hẳn bỗng nhiên nghĩ đến vợ mình, vợ hẳn ngược lại rất an phận, trở về nước đã nhiều ngày như vậy rồi, ngay cả mặt mũi cũng không để cho mình thấy, đừng nói chỉ là leo lên giường của hắn.
Đột nhiên, Lâm Quân lại bắt đầu nhớ nhung con mèo hoang nhỏ trên giường mình hôm đó, cũng không biết khoảng thời gian này cô đang làm gì…
Mới vừa nghĩ tới đây, đã nhìn thấy thân hình yêu kiều ngay khúc quanh.
Lâm Quân cũng không biết mình đang nghĩ cái gì, ở không xác định người phụ nữ kia rốt cuộc có phải cô hay không, liền nhấc chân đuổi theo.
Thang máy chậm chạp mãi không đến, Lê Nhật Linh xách túi, an tĩnh đứng chờ ở cửa.
Nhìn bảng điện tử rốt cuộc cũng nhấp nháy, ting một tiếng, cửa thang máy mở ra, cô nhấc chân vừa bước một bước vào trong, liền bị một ai đó mạnh mẽ lôi ra ngoài.
Một cánh tay dài rắn chắc ôm chặt bên hông cô, cơ ngực của Lâm Quân cường tráng dán chặt vào sống lưngcô, thanh âm đàn ông từ tính lâng lâng rơi bên tai cô, “Con mèo hoang nhỏ, đã lâu không gặp.”
Lê Nhật Linh không khỏi rùng mình.
Vẫn là không tránh khỏi, bị hẳn bắt được tại trận.
Lâm Quân trầm trầm cười một tiếng, cảm thấy phản ứng của cô gái này thật đúng là rất thú Vị.
Hắn rõ ràng cảm giác được, cô run rẩy trong ngực mình, phản ứng kia thật giống như lén lút làm chuyện gì mà không muốn cho người ta biết, chính là có tật giật mình.
Ở bên cạnh hẳn khiến cho cô cảm thấy không muốn để người ta nhận ra?
Khả năng này khiến hắn rất không hài lòng.
Lê Nhật Linh chẳng còn lòng dạ nào suy nghĩ, chỉ biết run rẩy, cô hít sâu một hơi, rồi chậm rãi thở ra, lập lại động tác này ba bốn lần, lúc này mới để cho tâm trạng mình trở lại bình thường.
Cô khéo léo kéo bàn tay đang khóa chặt bên hông mình để lách ra, lui về sau một bước, kéo giãn khoảng cách, lúc này mới khẽ mở miệng, gọi hẳn một tiếng, “Lâm Quân.”
Thanh âm yếu ớt giống như một chiếc lông chim, nhẹ nhàng gãi gãi trước ngực hắn, hẳn sâu kín nhìn cô, khóe môi cong lên một nụ cười, ” Ừ,là tôi đây!”
Không ngờ bọn họ lại hữu duyên như vậy, hắn còn chưa kịp đi tìm cô, đã nhanh chóng gặp lại cô.
Đây không phải là số mệnh sắp đặt thì là cái gì?
Khao khát muốn chung sống cả đời với cô từ sâu trong đáy lòng, lúc này càng điên cuồng tràn dâng…
Tròng mắt đen thâm thúy Lâm Quân khóa thật chặt trên người cô, giọng nói dịu dàng: “Con mèo hoang nhỏ, ban đầu em từng nói, chỉ cần tôi còn sống khỏe mạnh, em sẽ nói cho tôi biết em là ai, bây giờ em phải giữ lời?”
Danh Sách Chương: