Chương 407: Chim trong lồng son
Ánh mắt Hạ Lan Châu bất định, cô ta cười lạnh: “Lê Nhật Linh, tôi cũng không biết nên hâm mộ hay là cười nhạo sự ngu muội của cô.
”
Quả nhiên, Lê Nhật Linh không biết, cô cái gì cũng không biết.
Nhưng cái gì cũng không biết, cũng là một loại hạnh phúc.
Đó là bởi vì Lâm Quân và Hạ Huy Thành sẽ giúp cô ấy che mưa tránh gió, sẽ chủ động giúp cô ấy che giấu tất cả những tin tức bất lợi.
Giống như ban đầu, cô ta làm những chuyện kia, Lê Nhật Linh cũng không biết vậy.
Bọn họ chỉ muốn để cho Lê Nhật Linh nhận được nhưng tin tức tốt nhất, mà không muốn để cho cô ấy vì những chuyện xấu mà giày vò đau khổ.
Lâm Quân thật sự đã gặp đủ khó khăn để che giấu mọi chuyện với cô ấy.
Nhưng mà lừa gạt cô ấy, cô ấy thật sự sẽ hạnh phúc sao?
Hạ Lan Châu quan sát trên dưới Lê Nhật Linh một lượt: “Cô biết không, hiện tại tôi nhìn cô, có cảm giác cô căn bản không giống con người, mà giống như một con chim bị nhốt nơi lồng son, mất hết tự do.
Xung quanh cô như bị một cái lồng son vô hình cực lớn trói buộc vậy”
Gô ta cười châm chọc mà ghen tị: “Cô cho là cô có thể cảm nhận được thế gi: nhưng thật ra những gì cô có thể nhận thức được đều là ở bên trong chiếc lồng này.
Thế bên ngoài như thế nào, cô căn bản cũng.
không biết”
Hạ Lan Châu cảm thấy vô cùng sung sướng, có thể nói ra hết những điều này, trong lòng cô ta cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm Cô ta đang cười nhạo Lê Nhật Linh ngu muội, có thể cô ta cái gì cũng biết, nhưng vĩnh viễn cũng không có được trái tim của Hạ Huy Thành.
Giữa cô ta và Lê Nhật Linh, rõ ràng chính cô ta mới càng là đáng buồn, ít nhất Lê Nhật Linh còn nhận được tình yêu thương của mọi người xung quanh.
Mà cô ta, chẳng có gì cả.
Hạ Lan Châu cảm thấy vô vị cực kì, cô ta móc từ trong túi ra cái bật lửa rồi đốt một điếu thuốc.
Gô ta động tác thành thục hút một hơi, sau đó nhả ra một làn khói vào mặt của Lê Nhật Linh: “Cô biết tôi từ lúc nào đã học hút thuốc không?”
Là từ khi Lê Nhật Linh cùng Hạ Huy Thành ở bên nhau.
Uống rượu, mùi vị quá nồng, còn dễ dàng bại lộ nỗi ưu tư của chính mình.
Cho nên khi trong lòng cô ta cảm thấy phiền não liền sẽ đi hút thuốc, hút xong xịt chút nước hoa lên người che đậy, ai cing không thể phát hiện được.
Lê Nhật Linh hờ hững nhìn cô ta, đối với quá khứ kín đáo trước kia cũng không có nhiều hứng thú.
Hạ Lan Châu châm chọc cười một tiếng “Không muốn nói chuyện cũ cũng được, tôi cũng không cản trở nữa, đi đi”
Thế nhưng Lê Nhật Linh vẫn như cũ đứng yên ở trước mặt cô ta, không chút xê dịch.
Cho đến khi Hạ Lan Châu hút hết trọn vẹn một cái điếu thuốc, cô vẫn còn đứng ở trước mặt cô ta: “Xem ra, tôi nói gì cô cũng không quan tâm, hay là cô có chuyện muốn nói với tôi?”
“Hạ Lan Châu, vừa nấy cô nói như vậy là có ý gì?” Lê Nhật Linh chân mày nhíu lại, làm cách nào cũng không thể giãn ra: “Cô nói đứa con ghẻ là ai, mà tại sao tôi lại giống như con chim bị nhốt trong lồng son?”
“Đó là chuyện của nhà họ Lâm mấy người, tôi cũng không dám nói bậy bạ, nếu không, tôi không thể chịu nổi trách nhiệm” Hạ Lan Châu châm chọc nói.
Chân mày Lê Nhật Linh căng ra, ý của Hạ Lan Châu là, nhà họ Lâm vắn có chuyện giấu cô.
Hạ Lan Châu biết hết, nhưng chính mình lại chẳng hay biết gì, cho nên cô ta mới nói cô giống như con chim bị nhốt trong lồng ư?
Nhưng mà…
“Rốt cuộc là chuyện gì?”
“Cô sớm muộn cũng sẽ biết, tôi không muốn làm ác nhân đâu” Hạ Lan Châu bỗng nhiên phá lên cười: “Bởi vì, Hạ Huy Thành sẽ trách tôi mất”
Ngày đó, khi Hạ Huy Thành nghe cô nói đến chuyện này, câu đầu tiên lại là khuyên cô.
đừng nói nhảm và tỏ ra không hề hay biết.
Hạ Huy Thành nói muốn cho cô chút thời gian, để cho Lâm Quân tự mình giải quyết tốt những chuyện này.
Cô lúc ấy chỉ cười, cười đến mức đau nhói tim gan.
Cho dù là hiện tại, một khi nghĩ lại vẻ mặt của Hạ Huy Thành lúc đó, cô như cũ vẫn cảm thấy vô cùng buồn bã.
Danh Sách Chương: