Lê Nhật Linh run rẩy nhặt USB lên, nắm chặt trong lòng bàn tay.
Quả nhiên là có người cố ý giăng bẫy…
Cô không biết trong USB này có chứa gì, nhưng cô biết, đó chắc chắn là chứng cứ ‘thiết thực”, khiến cô hết đường chối cãi.
“Anh chẳng tin tưởng tôi chút nào sao?” Cô nhìn anh với đôi mắt đẫm nước mắt, mang theo một tia hy vọng cuối cùng.
Mà anh lại hời hợt phá hủy tia hy vọng cuối cùng ấy của cô: “Cô xứng đáng để tôi tin tưởng sao?”
Trái tim cô, đã hoàn toàn nguội lạnh.
Lý trí nói cho cô biết, chuyện này không thể để lâu, nếu không, nhà họ Hạ và nhà họ Lê sẽ đều bị ảnh hưởng. Cô chỉ có thể mệt mỏi giải thích với anh: “Lan Châu uống say nên tôi tới quán bar đón cô ấy. Có ba người đàn ông đã bỏ thuốc tôi…”
Cô cắn chặt môi dưới, bỏ xuống tự tôn nói với anh: “Hạ Huy Thành không chạm Vào tôi.”
“Không chạm vào cô? Là tôi mù hay là cô mù rồi?” Lâm Quân cười mỉa, quăng mấy tấm hình vào mặt cô.
Trong hình, cô và Hạ Huy Thành không một mảnh vải ôm chặt nhau. Hạ Huy Thành hôn khắp cơ thể cô, cô say mê nhắm đôi mắt lại…
Cô chợt bình tỉnh lại, lau khô nước mắt, bình tĩnh hỏi anh: “Dù tôi nói thế nào thì anh cũng sẽ không tin tôi có đúng không?”
“Cô bảo tôi tin cô thế nào được? Lê Nhật Linh, có phải cô rất muốn cho cả thế giới biết người yêu cũ của cô là Hạ Huy Thành có đúng không?” Anh cười, nụ cười lạnh lẽo đến tột độ: “Lê Nhật Linh, Hạ Huy Thành, Nhật Linh, Huy Thành, khách sạn Nhật Huy. Cô thật biết chọn địa điểm đấy.”
Lê Nhật Linh ôm ngực: “Ý của anh là, khách sạn Nhật Huy là của Hạ Huy Thành?”
“Vào cái năm cô ra nước ngoài, Hạ Huy Thành không dùng một đồng của nhà họ Hạ mà dùng tất cả tiền tiết kiệm của anh ta để mở khách sạn đó. Tối qua vừa đi thuê phòng, cô không biết thật à? Cô coi tôi như thằng ngu để lừa gạt hay thế nào!” Lâm Quân ghét nhất là bị lừa gạt, nhưng người phụ nữ trước mặt này đã lừa anh tới ba lần.
Lần đầu tiên, vào ba năm trước, bỏ thuốc anh, lừa anh quan hệ với cô ta.
Lần thứ hai, là ba năm sau, ở nhà họ Lâm, giả vờ không biết mặt anh, gợi lên tâm tư của anh.
Lần thứ ba, là hiện tại, lén lút làm chuyện không thể để người khác biết với Hạ Huy Thành rồi lại giả vờ như không biết gì cả.
Chuyện của hai lần trước, anh cho là mình có thể bỏ qua, nhưng cô đột ngột làm ra chuyện thứ ba khiến anh không thể chịu đựng được nữa.
“Hạ Huy Thành… Khách sạn Nhật Huy…” Nếu khách sạn mà họ ở tối qua là của Hạ Huy Thành. Nếu khách sạn là của anh ấy, vậy vì sao anh ấy không tự nói với co.
Như vậy không phải nói, kỳ thật Hạ Huy Thành cũng có thể là người giăng bẫy cô?
Lê Nhật Linh biết mình không nên nghĩ như vậy, thế nhưng, sự thật đã bày ra trước mắt.
Cô cố gắng bình tĩnh lại, nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống.
Nước mắt rơi xuống sàn nhà, bắn lên từng đóa bọt nước. Hạ Huy Thành, vậy mà lại lừa cô…
“Khóc cái gì chứ? Tình cũ khó quên sao?” Lâm Quân ghét nhất là dáng vẻ này của cô, khóc vì Hạ Huy Thành, cười vì Hạ Huy Thành. Còn anh thì sao? Anh mới là chồng của cô, đến lúc nào cô mới có thể nhớ rõ điều đó.
Không đâu, Hạ Huy Thành sẽ không làm như vậy.
Nếu như anh ấy không cam lòng chuyện năm đó cô rời bỏ anh ấy kết hôn với Lâm Quân, anh ấy có cả một ngàn cách có thể trả thù cô. Anh ấy sẽ không chọn cách thức ngu xuẩn nhất này.
Làm những chuyện đó xong còn gửi đồ đến cho Lâm Quân chỉ khiến nhà họ Hạ gặp rắc rối. Hạ Huy Thành là một người con có hiếu, anh ấy chắc chắn sẽ không làm như vậy.
Cô hít sâu một hơi, mặc áo ngủ chạy ra ngoài.
Lâm Quân nắm chặt cổ tay cô, lạnh giọng chất vấn: “Đi đâu?”
“Tôi muốn điều tra rõ mọi chuyện.”
“Mọi chuyện ra sao thì tôi sẽ điều tra rõ. Trong lúc đó, cô không được phép bước ra khỏi phòng này một bước.”
Danh Sách Chương: