Chương 1192
Lê Nhật Linh biết ý của Lâm Quân, nghĩ tới tối hôm qua điên cuồng nên hơi run rẩy, định đẩy Lâm Quân ra nhưng không được.
Sau một đêm chiến đấu kịch liệt và khi tỉnh lại vào ngày hôm sau, tinh thần Lâm Quân tràn đầy sảng khoái còn Lê Nhật Linh thì vẫn đang ngủ say.
Lâm Quân nghiêng người ngắm nhìn người bên cạnh, nở nụ cười hài lòng sau đó hôn lên trán cô một cái.
Trong phòng khách, cha Lâm và Lê Vân Hàng đã dậy từ sớm, đang ngồi đánh cờ với nhau.
“Hừm, chiếu tướng!” Lê Vân Hàng nở nụ cười đắc ý.
“Tài đánh cờ của anh vẫn giỏi hơn tôi một bậc!”
Cha Lâm lắc đầu nói bằng giọng cảm khái, không thể không phục được.
“Nói tới tài đánh cờ thì tôi không có giỏi bäng con trai Lâm Quân của anh đâu” Lê Vân Hàng phất tay khiêm tốn trả lời.
“Thằng nhóc đó, từ năm bốn tuổi đã luôn đi theo xem tôi đánh cời Lên 10 tuổi thì đã có thể đánh cờ với tôi, đúng là tài năng trời cho”
Nghe Lê Vân Hàng khen con trai của mình nên cha Lâm đột nhiên vui vẻ, cũng không kiêng dè mà ca ngợi thêm.
“Đúng vậy đó, hồi đó ở Pháp vậy mà tôi lại thua dưới tay nó, ai cũng nói là trò giỏi hơn thầy, tôi già cả rồi!”
“Già, già, chúng ta đều già cả rồi!”
€ó lẽ là đã lâu không trò chuyện với người cùng tuổi nên cha Lâm và Lê Vân Hàng bây giờ có cảm giác như tiếc là không gặp nhau sớm hơn.
“Già cái gì?”
Hoàng Ánh bưng trà tới đặt trước mặt hai người.
“Ông còn trẻ, tôi cũng còn trẻ, chúng ta còn phải sống rất lâu nữa, mấy đứa cháu của ông còn chưa có lớn mà”
Bà lẩm bẩm tỏ vẻ không hài lòng, giọng nói mang vẻ ngây thơ khiến hai người bật cười.
“Tính tình bà ấy là như vậy đó, anh đừng để ý!”
Cha Lâm bưng tách trà lên uống một hớp, thoáng nhìn qua Hoàng Ánh rồi lại cười cười nhìn Lê Vân Hàng ở trước mặt.
“Được, được!”
“Anh cũng đừng có nghe ông ấy nói bậy, tính tình tôi có làm sao đâu, tính tình tôi rất là tốt mà, sao, sống chung với tôi mấy chục năm rồi bây giờ thấy không ưa tính tình của tôi phải không?!”
Hoàng Ánh làm ra vẻ hung dữ trừng mắt liếc cha Lâm sau đó nhìn Lê Vân Hàng cười.
“Được rồi được rồi, lỗi của tôi, lỗi của tôi hết!”
Cha Lâm hơi dở khóc dở cười cầu xin tha thứ! Dứt lời lại lặng lẽ phẩy tay về phía Lê Vân Hàng tỏ ý bất đắc dĩ.
Nhưng tất cả những hành động này lọt vào mắt Lê Vân Hàng thì đều là tràn ngập yêu thương.
Nắm tay nhau cùng nhau già đi, đây cũng là cuộc sống mà ông và Hạ Hi từng nghĩ tới, ồn ào cãi nhau mãi mãi cho tới khi già đi.
Lần này trở lại Việt Nam ông cảm thấy rất ấn tượng về mọi thứ ở nơi này và cả con người ở đây.
Ở bên kia, trong nhà Hà Dĩ Phong.
“Alo!”
Hà Dĩ Phong mơ mơ màng màng cầm điện thoại lên đặt trên lỗ tai, hơi không được vui, mấy cái người này mới sáng sớm đã phá giấc ngủ của người khác, thật sự quá đáng ghét.
“Chủ tịch Phong, anh mau tới công ty một chuyến đi! Nhà họ Lê lại dẫn người tới làm loạn rồi! Vì là người thân của anh nên chúng tôi không dám ngăn cản!”
Danh Sách Chương: