Mục lục
Cưng Chiều Mỗi Em
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Chương 1405
“Tại sao? Bọn trẻ cần tôi!”
“Bọn trẻ thì cô không cần lo, tôi sẽ cho người mới tới chăm sóc, tôi sẽ cho cô một khoản tiền, đủ cho cô sinh sống về saul.

James đã vào tù, chuyện cũ của cô không ai biết cả, ra ngoài tìm một người tốt mà lấy, sống một cuộc sống yên ổn” Lâm Quân nhếch khoé môi, bình thản nói, nhưng lại khiến Lâm Ảnh tuyệt vọng vô cùng.

“Cuộc sống của tôi?”
Lâm Ảnh nhíu mày, cảm thấy hơi muốn khóc, cô luôn lang thang suốt thời gian qua, trước giờ chưa từng có một nCôi nhà ổn định, chứ đừng nói tới cuộc sống riêng.


“Anh đuổi tôi đi thế sao?”
Đôi mắt đỏ bừng nhìn Lâm Quân, khuôn mặt giống hệt với Lê Nhật Linh thế này quả thực quá dễ khiến Lâm Quân mềm lòng, cho nên anh dứt khoát không nhìn vào mắt cô ta, ngoảnh đầu đi.

“Tôi chỉ không muốn cô lãng phí thanh xuân của mình”
Lâm Quân lạnh lùng nói, ban đầu anh giữ Lâm Ảnh lại là vì bọn trẻ cần cô ta, lúc đó anh không nghĩ ra cách nào khác, cũng vì hồi đó không tìm thấy Nhật Linh, hồi đầu anh lại quy tội cho Lâm Ảnh, khiến anh nghĩ cô ta khiến anh làm lỡ mất thời gian tốt nhất để tìm được Lê Nhật Linh.

Cho nên mới muốn dùng cách này để trừng phạt cô ta.

Nhưng vài tháng nay, anh phát hiện Lâm Ảnh không xấu xa, cũng tận tâm với bọn trẻ,mà đời này của anh sẽ không có ý nghĩ gì khác.

Điều quan trọng nhất là, anh không muốn để bọn trẻ ỷ lại nhiều, đến nỗi một ngày nào đó không thể rời xa cô ta.

Mặt khác, trong lòng anh luôn cảm thấy Lê Nhật Linh còn sống, nếu Nhật Linh quay lại, cô sẽ không muốn nhìn thấy sự xuất hiện của Lâm Ảnh.

“Mọi chuyện này đều do tôi tự nguyện”
Không biết là vì ngày trước tham lam sự dịu dàng của Lâm Quân, hay là vì gì, trước giờ Lâm Ảnh không biết rốt cuộc tình cảm của mình với Lâm Quân là gì.

“Thôi đi, cô tưởng cô là gì? Cô chỉ là người tôi nhờ tới làm việc thôi, đừng nghĩ bản thân cao giá thế, có những chuyện không phải cô đồng ý là được, tôi bảo cô đi thì cô nên đi!”

Lâm Quân cố ý dùng những lời lẽ ác độc, thậm chí nở nụ cười châm biếm, nhưng từng câu anh nói đều khiến Lâm Ảnh đau đớn.

Tuy biết bản thân mình tàn nhẫn, nhưng vì không để Lâm Ảnh ảo tưởng, anh cũng chỉ có thể độc ác như thế.

Nhìn bộ dạng đau buồn của Lâm Ảnh, Lâm Quân mím môi, ngữ khí dịu xuống, rút ra một tấm thẻ từ túi.

“Trong này có đủ tiền để cho cô sinh sống về sau, coi như lương tôi trả cho cô.

Sau khi về, hãy sống và làm người cho tốt”
Mặc kệ Lâm Ảnh nghĩ thế nào, Lâm Quân nhét tấm thẻ vào trong tay Lâm Ảnh, quay người rời đi.

“Cha, mẹ, qua đây chơi với bọn con!”
“Cha mẹ phải đi, các con chơi đi.


Lâm Quân vẫy tay với các con, cầm áo khoác rời khỏi vườn hoa.

“Mẹ, mẹ sao thế?”

Mấy đứa bé thấy Lâm Ảnh buồn bã, chạy tới.

“Không sao, mẹ không sao!”
Lâm Ảnh không muốn bọn trẻ thấy mình khóc, liền cúi đầu lau nước mắt vừa rơi xuống.

“Nhưng mẹ, mắt mẹ đỏ thế, sắp khóc rồi”
Hạ Ly đau lòng nhìn Lâm Ảnh, dùng tay chỉ mắt Lâm Ảnh.

“Không, mẹ, chỉ là, bụi vừa bay vào mắt thôi.


Lâm Ảnh nghẹn ngào, khó khăn nói.




Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK