Không thể đi ra ngoài, chỉ cần không có cho gọi, cũng chỉ có thể ở lại bên trong tiểu viện mà thôi.
Bữa tối cũng tạm được, bốn món ăn một chén canh, nhưng mà lúc đưa tới đã nguội lạnh cả rồi.
Trong đêm chăn cũng mỏng, Tô Nam Thừa ở qua một đêm. Hôm sau liền thưởng cho tiểu thái giám.
Không nói gì.
Năm lượng bạc cũng đã đủ cho hắn ta an bài tốt hết thảy.
Lúc được mời đi diện kiến bệ hạ đã là giữa giờ Mão.
Tô Nam Thừa mặc một thân trang phục màu lam nhạt, vừa ra đã thấy Thích Mộng Đường cũng là màu lam nhạt, thật sự là trùng hợp.
Hai người nhìn nhau cười một tiếng rồi đi theo thị vệ về hướng ngự tiền.
Trinh Khánh đế cũng vừa dùng qua đồ ăn sáng, đang chuẩn bị xuất phát.
Hai người đến chỗ ở của hoàng đế, cũng chỉ có thể chờ ở bên ngoài.
Chờ sau khi hoàng đế xuất phát thì theo sau.
Liên tiếp ba ngày, mỗi buổi sáng hoàng đế đều đi đến bãi săn/
Nhưng mà thu hoạch đều chẳng ra làm sao.
Tô Nam Thừa liền làm linh vật ba ngày.
Vào ngày thứ tư, hoàng đế không hạ tràng mà ngồi ở trên cao quan sát đám người Thái tử đi.
Còn bố trí giải thưởng, nếu đứng nhất thì sẽ được ngọc bội thiếp thân.
Long đế thấy hai người Tô Nam Thừa đều ở phía dưới thì không đi, rồi nói: “Hai người các ngươi vẫn luôn đi theo trẫm mấy ngày trước, hôm nay cũng xuống dưới xem thử thân thủ đi.”
Thích Mộng Đường sớm đã muốn đi, nghe vậy thì chắp tay: “Vâng.”
Tô Nam Thừa cũng đi theo.
Hắn chỉ là thêm cho đủ quân số, tất nhiên sẽ không săn được con mồi gì ra hồn, chỉ đi vòng quanh ở biên giới.
Bắn tên cũng không ít, cánh tay đã mệt muốn tàn, cũng chẳng biết là trúng được mấy con. Lát nữa xem tổng kết sau.
Dù sao chạy một vòng, người cũng cực kỳ mệt, cũng đói muốn chết.
Tối hôm qua và sáng hôm nay ăn chưa no.
Hôm nay người đạt giải nhất là thị vệ của Tam Hoàng tử, họ kép Thượng Quan.
Tô Nam Thừa đã sớm xuống ngựa, dắt ngựa đi ra bãi săn.
Tô Nghi Thừa phi ngựa đuổi theo: “Dừng lại!”
Tô Nam Thừa đứng lại quay đầu: “Nhị ca.”
Tô Nghi Thừa ngồi trên xe ngựa, toàn thân bạch y, quả nhiên là phong lưu tuấn mỹ.
Roi ngựa của hắn gãy rồi, chỉ vào bao đựng tên của Tô Nam Thừa: “Sao lại còn nhiều mũi tên như vậy?”
“Bẩm nhị ca, đệ đệ kỵ xạ không tốt, không muốn lãng phí.” Tô Nam Thừa nói.
Tô Nghi Thừa cười lạnh một tiếng: “Kỵ xạ không tốt, đệ trái lại là tốt số. Loại chuyện bồi giá này, bao nhiêu người cầu không được, làm khó cho phụ thân đã yêu thương đệ.”
Tô Nam Thừa biết hắn ta hiểu lầm, cho nên nói: “Lời này của nhị ca, đệ đệ không hiểu. Là đệ đã làm sai điều gì rồi sao?”
Tô Nghi Thừa cười lạnh một tiếng: “Ta khuyên ngươi tốt nhất là thành thực chút, đừng tưởng rằng Thái tử thật lòng đối tốt với ngươi, ngươi họ Tô.”
Hắn cúi người, roi ngựa chỉ vào mặt của Tô Nam Thừa: “Ngươi chỉ là một thứ tử, nếu như hỏng chuyện trong nhà, hừ.”
Tô Nam Thừa thật sự cạn lời, chỉ có thể thở dài: “Nhị ca dạy phải.”
Có thể nói gì với ngốc bạch ngọt được chứ?
Chỗ nào là chuyện trong nhà? Rõ ràng là sợ làm hỏng chuyện của Tam Hoàng tử.
Cũng không phải nhằm vào đệ đệ con thứ này, mà là người của Thái tử.
Tô Nghi Thừa cười lạnh một tiếng rồi thúc ngựa rời đi.
Tô Nam Thừa nhìn mấy lần, thầm nghĩ dáng vẻ này, nói không chừng nữ tử sẽ rất thích. Hắn nhìn chỉ muốn cười, thật là một con Bạch Khổng Tước.
Trước xuất phát đến thăm, ngay cả lộ mông ra cũng mặc kệ.
Tô Nam Thừa lắc đầu, dắt ngựa tiếp tục đi.
Lúc Tô Nam Thừa lần nữa bị gọi đến trước mặt bệ hạ là lúc có quý phi ở cạnh.
Lần này quý phi cũng theo tới. Hiếm khi nàng đã không còn trẻ lại cũng có thể bồi giá.
Long đế cười nói: “Trẫm trái lại đã quên mất, quý phi là cô cô của ngươi. Mấy ngày nay đã từng đến bái kiến chưa.”
Tô Nam Thừa vội nói: “Bẩm bệ hạ, vi thần tùy tiện gặp nương nương hậu cung thì không hay cho lắm.”
“Ha ha, trẫm vậy mà lại quên mất, ngươi tuổi còn nhỏ mà đã làm quan, quả thực là không tiện gặp tần phi hậu cung.”
“Bệ hạ đặc biệt gọi ngươi đến gặp bổn cung, còn không tạ ơn?” Quý phi nói.
“Vâng, vi thần khấu tạ thánh ân.” Tô Nam Thừa lưu loát quỳ xuống gật đầu.
“Ha ha ha. Ngươi nhậm chức ở đâu?”
Tô Nam Thừa trả lời Tả Xuân Phường xong, hoàng đế gật đầu:
“Đi theo Thái tử? Cũng tốt.”
Hoàng đế quả nhiên không coi hắn là một chuyện gì.
Quý phi lột cho hoàng đế một trái nho, cười nói: “Con nít con nôi, không biết là có gây thêm phiền toái cho Thái tử hay không.”
“ y, đừng nói như vậy. Tuy nói là nhỏ, nhưng cũng đã mười mấy tuổi.” Long đế cười nói: “Được rồi, ngươi lui ra đi, có chuyện gì lại đến nói với trẫm.”
“Vâng, vi thần cáo lui.” Tô Nam Thừa không dây dưa mà đi luôn.
Về phần gặp mặt hắn lần này làm gì, hắn cũng không nghĩ sâu, có lẽ chính là hoàng đế cho quý phi một ít thể diện.