Thấy vậy, Tô Nam Thừa nói thêm một câu cứu vãn: “Bên Thành Phòng Doanh, không cần biết các huynh đệ đã thấy gì, chỉ cần ngậm miệng không nói gì là được. Còn về phần vi thần, chỉ đơn giản là thấy Từ đại nhân khóc quá… không có gì đáng nói cả.” Tam Hoàng tử lúc này mới lên tiếng: “Vậy là tốt rồi. Ngươi hiện giờ cũng chẳng dễ dàng gì, tuổi còn trẻ, chốn quan trường lại hỗn loạn. Tuy ta phế rồi nhưng đâu thể làm phế nhân được. Sau này đỡ hơn rồi, nếu...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.