Mục lục
Mưu Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Quả thực có.” Đông Mai cười: “Chẳng phải lúc trước Tam phu nhân đã tiễn người của Thập công tử đi rồi ư? Cũng coi như đã nói rõ với mấy cô nương đó, các nàng hết cơ hội rồi. Mấy ngày nay, hình như Hứa cô nương kia đã thay đổi mục tiêu. Nàng ta để mắt đến nhất phòng Ngũ công tử nhà chúng ta.”

Tô Nam Thừa thiếu chút nữa phun một miệng đầy trà: “Ngũ ca?”

“Đúng vậy, nhưng vẫn chưa thấy đại phu nhân có động tĩnh gì. Hôm nay nô tỳ nghe nói Hứa cô nương đưa cho Ngũ công tử một túi tiền. Ngũ công tử không cần, nhưng Hứa cô nương lại ném vào ngực hắn ta rồi rời đi.” Đông Mai cười nói.

Tô Nam Thừa nhíu mày lắc đầu: “Cô nương này…… điên rồi.”

“Hành sự như thế, chỉ sợ khó có thể tiến vào cửa Tô gia.” Đông Mai nhỏ giọng nói.

Dòng dõi như Tô gia, đừng nói vợ cả, ngay cả thiếp thất cũng không muốn có cô nương như vậy đâu.

Tô Nam Thừa lại lắc đầu.

Quả thật, cô nương phóng khoáng, hắn có thể chấp nhận. Mười mấy năm ở dị thế cũng đâu vô nghĩa.

Chỉ là ngươi không thể không có được người này thì đổi sang người khác được?

Chuyện này có chút khó coi.

“Nô tỳ cho rằng, đại phu nhân vẫn chưa biết. Chờ đại phu nhân biết rồi, sẽ không đồng ý đâu.” Hạ Hà cười nói: “Mấy năm trước, đại phu nhân còn bị bổn gia đại phòng lão phu nhân gây khó dễ mà. Hầu gia và đại lão gia cũng sẽ không đồng ý.”

Tô Nam Thừa gật đầu, quả thật như thế.

Đại phòng có bốn nhi tử, hôn sự con vợ lẽ nhất định phải đem lại lợi ích cho gia tộc.

“Cô nương này có khả năng lựa chọn tốt đó.”

Tam phòng con vợ cả, ruột thịt với lão thái thái.

Đại phòng con vợ lẽ, tiền đồ cũng tốt.

“May mà người nàng ấy coi trọng không phải ngài.” Hạ Hà cười nói.

Tô Nam Thừa không để trong lòng, ai biết cũng sẽ đồng ý thôi. Đúng là nhất ngữ thành sấm mà.

Đương nhiên, đây không phải chuyện gì to tát, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.

Hôm sau, Tô Nam Thừa cũng ngừng lười biếng.

Vào cung không bao lâu, Thái tử liền dẫn hắn đến Đại Lý tự.

Tam tư hội thẩm diễn ra ở đây.

Sẽ không có chuyện vừa vào đã thẩm vấn Bát hoàng tử, trước tiên phải bắt đầu hỏi cung từ thủ hạ của hắn ta.

Lúc đầu, vì sợ mất mạng nên mọi người không dám nhận tội.

Song không hiểu sao mà hôm kia, thái giám, thị vệ phụ tá bên cạnh Bát hoàng tử đều bị hành hình. Chẳng mấy ai chống đỡ được.

Cái loại hình phạt này trước là có vu khống, nhưng lại chẳng thể dùng cái nào với Bát hoàng tử cả.

Huống chi lúc này, dù có dùng được thì cũng chẳng có tác dụng.

Như vậy, những người ủng hộ Bát hoàng tử, hay những kẻ từng ra tay giúp hắn có muốn tiếp tục cũng chẳng được.

Cữu phụ, di phụ, mẫu tử thân thích với Bát hoàng tử, chỉ cần là người lâm triều, có chức quan, tất cả đều bị gọi đến.

Bệ hạ không cho họ chút mặt mũi nào. Ngoại trừ phụ thân ruột của Dung phi, cơ bản đều bị đánh thành vũng máu.

Kể từ đó, án tử này chính là án thép.

Bắt đầu từ việc mưu hại Tần Hoài lão đại nhân, cho tới những việc tiếp theo, đều là hắn ta làm.

Còn có một vài chuyện đã lâu, cũng không thiếu sự sắp xếp của hắn ta.

Mấu chốt là, mỗi một chuyện đều liên kết với chuyện khác, chứng cứ vô cùng xác thực.

Bát hoàng tử cơ bản không có đường phản bác.

Chỉ cần hoàng tử không mưu nghịch, đương nhiên sẽ không chết. Nhưng nếu đã mưu nghịch, vậy phải xem ý của bệ hạ.

Tuy hắn không chết, nhưng phạm tội nặng như vậy, không thể nào lại có chuyện hắn yên ổn được.

Án tử này liên quan đến quá nhiều thứ, bệ hạ cũng mệt mỏi.

Bắt đầu khi tháng mười vừa đến, giữa tháng thì phán quyết.

Khi trận tuyết lớn đầu tiên rơi xuống, thánh chỉ cũng tới.

Chứng cứ phạm tội của Bát hoàng tử quá rõ ràng, trực tiếp phế truất làm thứ dân và bị giam giữ mãi mãi.

Bệ hạ chưa nói giam ở đâu, hẳn là người vẫn chưa quyết định được. Tạm thời cứ giam giữ ở Tông Chính tự trước.

Ngoài Bát hoàng tử phi, những cơ thiếp của hắn ta đều bị đưa vào chùa miếu tu hành. Bát hoàng tử phi và con cái dùng thân phận thứ dân dọn ra vùng ngoại ô, nhận ân dưỡng của hoàng thất đến khi trưởng tử thành niên.

Con nối dõi của Bát hoàng tử bị xóa tên khỏi ngọc điệp.

Dung phi được ban tự sát.

Cả nhà Lưu thị, Hưng Nghĩa bá và phu nhân ban tự sát. Mười bảy người trưởng tử, thứ tử, tam tử, tứ tử, trưởng tôn, thứ tôn của Hưng Nghĩa bá chờ chém đầu.

Con dâu, cháu dâu được trả về bổn gia, tự do kết hôn.

Nữ nhân đã xuất giá không đáng truy cứu, nữ nhân chưa lập gia đình sẽ phải vào cung làm nô tỳ, mãi mãi không được chuộc về.

Mười một người thuộc chi của Lưu thị bị chém đầu, năm mươi sáu người phải đi đày.

Còn quan viên, chém đầu bốn người, bãi quan năm người. Biếm truất hai người.

Thị vệ chém đầu bốn người, thái giám treo cổ bảy người.

Còn có đám phụ tá kia, tất cả đều bị chém đầu.

Đám người này còn liên lụy tới gia tộc, trận tuyết lớn đầu tiên này, đã bị đế vương giận dữ nhuộm thành màu đỏ tươi.

Thái Tử giám sát việc chém đầu, Tô Nam Thừa đã theo dõi hắn ta suốt nửa tháng nay. Có điều hắn chỉ xem, rồi nghe, chứ không nói gì cả. Thái Tử đang đắc ý, mà hắn cũng bắt chước, cảm nhận sự đắc ý của hắn ta.

Nhìn đầu rơi xuống đất, hắn chỉ nhẹ nhàng thở dài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK