Mục lục
Mưu Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Buổi sáng Tần Hoài lão đại nhân ngồi xe ra ngoài, phu xe của ông ta không sao, gã sai vặt chết ngay tại chỗ.

Cũng không ai thấy được dáng vẻ của thích khách.

Phu xe cũng chỉ nói là nam nhân vóc dáng không cao, không thấy rõ mặt. Dùng vải xám che.

Tròn một ngày, Thái tử vẫn chưa trở về Đông cung.

Lúc chạng vạng tối mọi người hồi phủ, chỉ thấy các trạm gác trong kinh thành. Khắp nơi đều là quan binh.

Tô Nam Thừa hôm nay cưỡi ngựa, trên đường kỳ thực cũng không bị ngăn lại. Nhưng không phải là rất suôn sẻ.

Gần Hầu phụ còn có một trạm gác, Tô Nam Thừa vẫn không bị ngăn lại như cũ.

Ngược lại là sau khi hồi phủ lại bị gọi đến thư phòng của phụ thân hắn.

Thành Khang Hầu vẫn chưa hồi phủ, Tô Anh Cừ đã về tới trước.

Sau khi Tô Nam Thừa thỉnh an, Tô Anh Cừ liền hỏi: “Con có biết chuyện của Tần lão đại nhân không?”

“Vâng, vừa mới biết, chuyện này quả thực là nghe thấy rợn người.”

“Trong Đông cung, có tin tức gì không?” Tô Anh Cừ hỏi.

“Không có, tất cả mọi người ở Đông cung đang phỏng đoán. Thái tử điện hạ sau khi hạ triều vẫn chưa hồi cung. Vẫn luôn ở bên chỗ bệ hạ. Nhi tử nghĩ một ngày mà vẫn không thông suốt, việc này thực sự là...”

Tô Anh Cừ nhíu mày: “Trong thời gian ngắn, không thể kết luận chuyện này được.”

“Đúng vậy, kinh thành gặp chuyện, lại ở thời khắc mấu chốt này. Tần lão đại nhân cách đây không lâu lại muốn từ quan. Nghe nói hôm nay cũng muốn tự mình diện thánh từ quan. Lúc này xảy ra chuyện, trên mặt mũi bệ hạ là không nén được giận.”

Tô Nam Thừa nói.

“Con nói đúng lắm. Con về thay quần áo trước đi, chút nữa theo vi phụ đi Tần gia.” Tô Anh Cừ nói.

“Vâng.”

Tô Nam Thừa vốn cũng muốn đi, nhưng không phải là hôm nay.

Mặc dù nói đúng lúc đang rảnh đi hôm nay càng tốt hơn, nhưng cũng không còn cách nào khác.

Là Tô Anh Cừ muốn hắn đi, hắn cần gì quản nhiều như vậy/

Tô gia và Tần gia là quan hệ đồng liêu, không phải là quan hệ thân cận gì, nhưng vẫn luôn có lui tới.

Không có người, đi phúng viếng nhất định phải đi.

Bên ngoài rống trống khua chiêng bắt thích khách, nhưng người dám hành thích giữa ban ngày sao có thể dễ dàng bị bắt như vậy? Phỏng chừng là đã sớm có đường lui.

Lúc này nói không chừng là đã rời khỏi kinh thành, cao chạy xa bay rồi.

Cái cục diện rối rắm này không dễ thu dọn.

Sau khi Tam Hoàng tử từ trong cung về phủ, liền nhốt mình vào trong thư phòng.

Đập nát một đống đồ sứ.

Lúc này là thật sự bị chọc tức rồi.

Tần Hoài này vừa chết, sao hắn ta lại bị mọi người lên án. Dù sao lý do Tần Hoài từ quan cũng là vì bệ hạ không nghiêm trị đám Diêu Thực Tân.

Tam Hoàng tử tức giận không nhẹ, mấy tháng nay mọi chuyện không thuận, góp lại cùng một chỗ, ngụm khí này hắn ta nuốt không xuống.

Trên lưng hắn ta nếu như có danh mưu hại lão thần, tiền đồ của hắn ta vậy càng khó khăn hơn rồi?

Nhưng khiến hắn ta tức chết thì cũng phải thay y phục đi Tần gia.

Càng là Tần Hoài chết không rõ ràng thì hắn lại càng phải chu đáo mọi chỗ.

Thái tử không thể tự mình đến, vậy mà lại là trưởng tử của Thái tử đến, thay Thái tử dâng hương cho lão đại nhân Tần Hoài.

Bất kể là chết như thế nào, sau khi chế rồi thì mọi chuyện giống nhau.

Tra bản án, còn người thì vẫn phải hạ táng đúng giờ.

Hậu bối của Tần Hoài không có ai xương cứng như ông ta. Bọn họ không dám kiên trì không cho hạ táng, chỉ chờ kết quả kiện tụng.

Bây giờ Tần gia xem như là đã đắc tội bệ hạ, nếu như Tần gia còn dám chờ kết quả rồi mới hạ táng, vậy thì vẫn chưa biết bệ hạ sẽ nghĩ như thế nào.

Còn không bằng sớm ngày hạ táng, bây giờ bệ hạ thương cảm lão thần, cũng phải để cho toàn vẹn.

Đây là hiện thực, cũng là bất đắc dĩ.

Đám người Thành Khang Hầu phủ được tiếp đón vào, dâng hương xong thì được giữ lại uống trà.

Không ít người tới, bệ hạ đều gọi thái giám bên người tới, những người khác không dám không tới.

Chỉ có điều Tần gia này, cũng không ai có thể giữ cửa. Nhi tử của Tần Hoài đến nay vẫn chỉ là một Ngũ phẩm.

Bây giờ ông ta vừa chết, có lẽ bệ hạ sẽ nhớ tới thăng quan cho nhi tử nhà ông ta, nhưng cũng chỉ được đến thế.

Cho nên, tang sự của Tần Hoài, rất có thể chính là lần phong quang sau cùng.

Thời điểm đi ra, Tô Nam Thừa ngoảnh lại nhìn môn đình của Tần gia một chút.

Mới ra không lâu, chỉ thấy một gã sai vặt quen mắt đuổi kịp.

Thỉnh an Thành Khang Hậu và mấy công tử sau đó nói với Tô Nam Thừa: “Tiểu Tô đại nhân, không biết đã trễ chưa? Tiểu Hầu gia nhà chúng ta mời ngài ghé phủ một lần.”

Tô Nam Thừa nói: “Bây giờ có lẽ không có việc gì, chỉ là sợ tiểu Hầu gia tốn kém ...”

“Không bận là tốt rồi, ngài và tiểu Hầu gia nhà chúng ta hợp ý. Vậy ngày mai, tiểu nhân chờ ngài ở phủ Công chúa.” Gã sai vặt nói.

“Được, làm phiền rồi.” Tô Nam Thừa cười nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK