Do uống quá nhiều nên hắn ngủ không ngon lắm, nửa đêm không biết mình đã mơ gì. Lúc bị đánh thức, Tô Nam Thừa thật sự không muốn dậy chút nào.
Nhưng hai ngày cuối cùng rồi, vẫn phải kiên trì thêm chút nữa.
Vừa tới Đông Cung thì phát hiện mọi người vẫn như thường.
Không ai có khuôn mặt đẹp đẽ hết.
Ở đến buổi chiều, Mã đại nhân đưa quà năm mới tới.
Không riêng gì Tô Nam Thừa, mà là toàn bộ Tả Xuân phường.
Coi như chia hoa hồng, Tô Nam Thừa được hơn hai trăm hai.
Chỗ đó cũng khá nhiều. Hắn chỉ là quan cửu phẩm thôi mà.
Đến tay Tô Nam Thừa thì cho Lý Xuân Giác mười lượng.
Hắn ta cũng được chia hoa hồng, nhưng suy cho cùng thì bọn họ cũng là quan nên được ít.
Tô Nam Thừa cũng dúi vào tay Tạ thái giám mười lượng.
Có người thì dễ làm việc hơn mà.
Cố chờ đến ngày hai mươi lắm, hai mươi sáu, hắn chỉ cần ở trong cung buổi sáng thôi.
Giữa trưa Thái tử đến đây nói: “Buổi trưa chư vị ăn cơm xong thì về đi. Tháng giêng chúng ta tái kiến. Năm nay vất vả rồi, cô đã chuẩn bị ít đồ cho các ngươi cho các ngươi đón Tết.”
Mọi người cảm tạ Thái Tử, còn được thêm ít tiền.
Đồ vật không nhiều, tiền cũng ít thôi.
Dù thế nào thì đây vẫn là chuyện tốt mà.
Không phải ai lúc nào cũng đi ra ngoài hay luôn ở bên cạnh Thái tử như Tô Nam Thừa.
Nhiều người âm thầm làm việc quanh năm suốt tháng, chỉ trông cậy vào chút tiền ấy ăn tết thôi.
Ra khỏi cung, sau khi chúc Tết cáo biệt chư vị đồng liêu xong, Tô Nam Thừa đến phủ Phí Cưu.
Ông ta đã sớm nghỉ rồi, mỗi ngày rảnh rỗi chỉ đánh rắm.
Phí Cưu thấy hắn tới, ông ta rất vui: “Tới đây, hình như ngươi cao hơn chút rồi?”
Tô Nam Thừa vui vẻ: “Đúng vậy, gần đây ai cũng nói vậy.”
Phí Cưu nhìn kỹ: “Quả thật cao lên không ít, cơ thể cũng rắn chắc hơn. Buổi sáng ngươi đánh quyền phải không, có hiệu quả đấy.”
Tô Nam Thừa cười nói phải, thực ra cho dù không đánh quyền, đến tuổi tự nhiên sẽ cao lên thôi.
Trước đây là do sống trong phủ không tốt lắm, ăn cũng không đủ, nên cơ thể mới gầy gò đến thế.
Một năm này ra ngoài nhiều hơn, đãi ngộ tốt hơn, cơ thể cũng lớn nhanh hơn.
“Đáng tiếc tiểu tử ngươi vẫn cần lớn hơn chút, nếu không ta sẽ dạy cho ngươi công phu, thế thì tốt biết bao? Hiện giờ ngươi vừa không có thời gian vừa không đủ nghị lực.”
Tô Nam Thừa vò đầu: “Chủ yếu là ta không hợp. Học chút quyền cước giúp cơ thể khỏe mạnh hơn là được.”
“Thôi, hôm nay ngươi tới đây làm gì?” Phí Cưu hỏi.
“Tới thăm tướng quân đó, ăn Tết thôi.” Tô Nam Thừa nói.
Phí Cưu cười, không hỏi gì.
“Nếu đã tới rồi thì buổi tối ở lại đi.”
Tô Nam Thừa gật đầu.
Buổi chiều Phí Cưu dẫn hắn đến thư phòng, cho hắn xem bản đồ.
Chủ yếu là nói về lãnh thổ của Đại Nguyên hiện tại, và lãnh thổ bị người Bắc Di chiếm cứ gì đó.
Còn có vài binh pháp và chiến thuật.
Tô Nam Thừa nghiêm túc lắng nghe phần trước, nhưng phần sau lại có chút mơ hồ.
Rốt cuộc thì hắn chưa từng học mấy thứ này, nhưng hắn cũng nhận ra, không phải Phí Cưu muốn dạy hắn, chỉ muốn nói thôi.
Có lẽ là đã giữ quá lâu rồi nên muốn phát tiết.
Loại chuyện này mà nói với người khác thì không tốt lắm. Người khác lại nói ông ta có dã tâm.
Kéo hắn vào nói cho đỡ thèm. Quả nhiên khi nói xong, Phí Cưu thấy nhẹ nhõm hơn.
Không còn sớm nữa, trực tiếp gọi người bãi thiện.
Tô Nam Thừa thấy rượu là đau đầu, nhưng Phí Cưu lại hứng thú tăng vọt rõ ràng.
Điểm quan trọng là ông ta còn thích rượu mạnh……
Liều mình bồi quân tử, Tô Nam Thừa lại uống quá chén.
Cuối năm rồi, không thể ngủ bên ngoài được, thủ hạ Phí Cưu đem hắn lên xe ngựa.
Phí Cưu nhìn xe ngựa đi xa, cười: “Tiểu tử ngốc.”
Không muốn uống thì không uống thôi.
“Tướng quân thích Tiểu Tô đại nhân tới vậy sao?” Thủ hạ hỏi.
Phí Cưu nở nụ cười: “Nhìn có vẻ đầy bụng tính kế, nhưng lại chân thành, không tệ.”
Không nói chi tiết, ông ta cứ thế hồi phủ: “Ngày mai chúng ta cũng chuẩn bị ăn Tết thôi.”
Tô Nam Thừa ngủ một đêm, một ngày, rồi lại một đêm nữa.
Tới ngày hai mươi tám tháng Chạp mới ổn hơn.
Hắn thật sự không uống nổi nữa.
Hắn xốc lại tinh thần, Xuân Anh bước vào, nói: “Trong phủ nói, năm sau sẽ đính hôn cho Lục công tử. Nghe bảo là trưởng nữ Phạm thị của đồng tri An Bình phủ.”
Tô Nam Thừa gật đầu: “Chắc là đã bàn xong hết rồi.”
“Đúng vậy, trong phủ đều biết cả rồi. Mồng tám tháng giêng Tứ công tử đại hôn, nói đó là ngày lành, mười hai cũng là ngày lành, cho nên ngày mười hai là đến lượt Ngũ công tử.”
“Gấp vậy ư?” Tô Nam Thừa bất ngờ.
“Nô tỳ nghĩ là do Phùng gia thái thái phải về nhà. Bà ta tới kinh đã lâu. Vội vàng sắp xếp xong hôn sự để còn trở về nữa. Tuy nói thời gian hơi gấp, nhưng cũng may hai đã lo toan xong hết rồi. Còn có đại phu nhân ở đây nữa, cô nương Phùng gia sẽ không bị bạc đãi đâu.”
Tô Nam Thừa gật đầu: “Chuẩn bị tốt hai phần lễ vật đi.”
May hắn vẫn chưa thành hôn, lễ vật là tấm lòng thôi, không cần quá nhiều.
Nhoáng cái đã đến trừ tịch.