“Mấy năm nay, ta chưa từng hay tin về A Nam huynh, muốn hỏi ngươi có khỏe không nhưng không có cơ hội. Giờ biết huynh vẫn sống tốt, đó quả là tin mừng.” Tô Nam Thừa nâng chén. Hai người uống xong chén này, Tưởng Nam không vội rót rượu: “Trì Ngọc nói vậy là thật sự thương nhớ ta? Hay là có ý gì khác?” “Có phải thương nhớ A Nam huynh thật không, huynh tự có phán đoán của riêng mình, ta không nói nhiều nữa.” Tô Nam Thừa lắc đầu, gắp đồ ăn. “Ha ha, ở...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.