Tô Nam Thừa nào có nhỏ mọn như vậy, chẳng qua cảm thấy chuyện này thú vị, không có việc gì cả. "Chính vì đại nhân ngài và nàng không có gì cả mới trêu nàng nghĩ viển vông nhiều năm, chuyện này sao có thể không trách đại nhân được? Nếu đại nhân có dáng vẻ xấu một chút, bớt tuấn tú đi, giảm bớt vẻ cao quý, nói không chừng nàng ta sẽ không nhớ thương như vậy." Vãn Cầm nói. "Ha ha ha, cô nương này miệng lưỡi sắc bén thật." Dương Hùng rót rượu: "Qua đây,...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.