Đơn giản là tốn nhiều thời gian hơn chút thôi. Gộp cả hai bên coi như có lời rồi.
Đám người Đông Mai cảm tạ Tô Nam Thừa, bọn họ đều rất vui.
“Đun cho ta ít trà đi, đậm một chút.” Tô Nam Thừa xoa trán.
Rượu của phủ trưởng công chúa khá nặng. Thực ra hắn chỉ uống có vài chén, nhưng tác dụng không nhỏ chút nào.
Hay là hắn ngồi bên hồ nên bị trúng gió rồi? Dù sao hắn cũng thấy hơi váng đầu.
Đông Mai vội vã đi pha trà.
Chỉ chốc lát, trà đặc đã được dâng lên.
Tô Nam Thừa uống một chén lớn, chậm rãi bình phục thật lâu mới giảm được cảm giác say rượu.
Hắn nằm trên giường nghĩ về những lợi ích có được khi ở bên Lạc Xuyên Hiền.
Không ai dám chắc chắn liệu cuối cùng Thái tử có đăng cơ không.
Vì vậy nếu cứ bám chặt lấy Đông cung, sẽ phải đối diện với mối nguy lật thuyền. Đó chính là thứ nguy hiểm chết người.
Nhưng ít nhất là trong chuyện này, mục tiêu của Lạc Xuyên Hiền và hắn giống nhau.
Không biết người khác nói thế nào, nhưng thân làm thần tử, phải để lại cho mình đường lui chứ.
Tô Nam Thừa hãy còn đang suy nghĩ, cảm giác ghét bỏ Tam hoàng tử của hắn từ đâu mà có?
Nghĩ một lúc lại ngủ mất rồi.
Đông Mai tiến đến đắp chăn cho hắn, cởi vớ. Căng màn rồi ra bên ngoài trông giữ.
Xuân Anh đi đến, khẽ nói: “Công tử ngủ rồi sao? Ta mang điểm tâm tới cho ngài ấy này.”
“Không sao, trời lạnh, ngươi hong khô nó đi, sáng mai ăn. Nếu sáng dậy công tư không ăn thì chúng ta ăn, đừng lãng phí.” Đông Mai nói.
“Hầy, số chúng ta tốt thật đấy. Đông Mai tỷ, ngươi nói xem, công tử mua nhà bên ngoài, nếu ra ngoài sống, liệu ngài ấy có đưa chúng ta theo không?” Xuân Anh nhỏ giọng hỏi.
“Có lẽ sẽ mang đi chứ, ngài ấy vẫn cần có người hầu hạ chứ nhỉ?” Đông Mai cũng không chắc chắn lắm.
Hạ Hà khâu nốt mấy mũi cuối cùng của áo trong, chỉnh lại đường may, cắt chỉ: “Ta đi giặt sạch chúng đây, ngày mai là có thể mặc rồi.”
Nàng ta không tiếp lời hai người kia, nghĩ thầm các ngươi đúng là có phúc khí.
Không biết Ngô Đồng viện này trước đó thế nào, cuộc sống của chúng nô tỳ ra sao.
Xuân Vũ đúng là đồ ngu, đi theo chủ tử vất vả cực khổ, nhưng cuối cùng lại tìm đúng đường chết.
Hầu hạ đã bao nhiêu năm rồi, còn không phải là do ngóng trông tiền đồ của chủ tử sao? Mấy năm nữa cầu ân điển, cho mình ra ngoài gả chồng, bỏ đi thân phận tiện tỳ không tốt sao? Thiếp thất gia đình giàu có nào dễ làm đâu?
Hắn đang ngủ nên không biết nhóm nha đầu kia đã nói gì.
Hắn mơ thấy chuyện ở trường, sắp thi rồi, nhưng mãi không tìm thấy cặp sách. Muốn trở về lấy thì lại không thể nào tìm thấy đường.
Đầu đẫm mồ hôi, hận không thể khóc thành tiếng.
Mãi đến khi hắn bừng tỉnh mới hoảng hốt hoàn hồn, cặp sách cái rắm, thi cái con khỉ, tìm đường cái quái gì chứ.
Trở mình, tiếp tục ngủ.
Buổi sáng, khi bị đánh thức, Tô Nam Thừa vốn cũng đã ngủ đủ rồi.
Một bên nha đầu chải tóc cho hắn một bên lắng nghe Trình Minh nói: “Hầu gia truyền lời, nói Trung Thu năm nay, người của chi phụ cũng sẽ tới. Đến lúc đó sẽ tổ chức yến tiệc trong phủ chúng ta.
Tô Nam Thừa ừ một tiếng.
“Lại có chuyện hôn sự của tứ công tử, phải định đoạt, như thế lại không có việc của ngài.” Trình Minh nghĩ: “Còn có Tam cô nương, ngài đồng ý mua đồ trang sức cho, không biết có phải ngài đã quên rồi không?”
Tô Nam Thừa vỗ đầu: “Đúng là quên mất, hôm nay ngươi đi, đừng tiếc tiền, mua cái thịnh hành mà tiểu cô nương thích ấy. Đừng chỉ mua cho nàng, mua cho cả Tứ cô nương và Ngũ cô nương nữa. Chỉ có điều mua cho Tam cô nương loại tốt nhất. Cái khác hai ngươi cân nhắc. Còn có cả nữ nhi của đại ca, cũng mua thêm một ít.”
“Vâng.” Trình Minh gật đầu.
“Đi đi, ăn cơm xong thì đi. Ta dẫn theo mình Liên Sinh ra ngoài cũng được.”
“Vâng, vậy tiểu nhân đi liền.” Trình Minh hành lễ lui ra.
Đông Mai hai tay khéo léo búi tóc của Tô Nam Thừa lên. Dùng một cây trâm cố định: “Trình Minh làm việc đáng tin cậy lại thận trọng nữa.”
Tô Nam Thừa gật đầu: “Cũng may là ngài trước hắn làm tiểu nhị.”
Trình Minh đến kinh thành với hắn không bao lâu, đã cao lên nhiều, làm việc khiến hắn rất yên tâm.
Đáng tin cậy hơn cả Liên Sinh.
Chải đầu kỹ càng, đồ ăn sáng đã đưa tới, Tô Nam Thừa ăn xong thì xuất phủ.
Lúc buổi sáng, Trình Minh mua đồ về, trước ghi chép lại sau đó gọi Đông Mai đi về hậu viện.
Trước đi viện của con gái Đại công tử, Đại công tử tất nhiên không ở đó.
Đông Mai cũng không cầu kiến đại phu nhân, chỉ đưa đồ vật cho người bên kia, nói là cho Tôn cô nương.
Lại đi đưa cho Tam cô nương, Tứ cô nương, Ngũ cô nương.
Tam cô nương là đích nữ của Tam phòng, là tôn nữ ruột thịt của lão thái thái, tất nhiên là thân phận tôn quý.
Tứ cô nương là con thứ, kém hơn chút.
Ngũ cô nương là Tứ phòng, Tứ phòng vốn là con thứ, cũng kém hơn chút.
Dù sao cấp bậc lễ nghĩa cũng phải chu toàn.
Tam cô nương nhận được đồ trang sức liền đi tìm lão thái thái nói chuyện. Nàng tất nhiên không thiếu những thứ này, ngay cả lúc trước đại tỷ tỷ, nhị tỷ tỷ ở nhà thì nàng cũng rất được sủng ái.