Thần kỳ nhất chính là, thời đại này hài tử chết yểu có tỷ lệ cực cao, nhưng nhà hắn một hài tử chết yểu cũng không có.
Cộng thêm tôn nữ, chỉ riêng nhà lão đã có hơn ba mươi người.
Đường đệ đẩy Tô Nam Thừa khi còn bé cũng tới, nhưng Tô Nam Thừa cũng không nhớ hắn ta là nhà nào, tên là gì.
Hắn cứ vậy đi theo phụ thân và các ca ca, mang theo bộ mặt tươi cười nghênh đón đám người.
Được rồi, quên thì quên đi, quá nhiều người, một người cũng không nhớ rõ.
Chỉ có điều Tô Nam Thừa chú ý nhì, bên trong tộc nhân trái lại dẫn đến hai cô nương khác họ.
Nhìn Hứa gia cô nương mười hai mười ba tuổi. Đây là cháu gái của chính thê đại phòng của bổn gia.
Quan hệ không quan trọng, dù sao ý khi dẫn nàng ta tới Tô Nam Thừa cũng đã nhìn ra.
Cô nương này là đuổi theo đích tử Thập công tử của Tam phòng mà tới.
Thập công tử năm nay mười ba.
Chỉ có điều rất rõ ràng, tam phòng sẽ không đồng ý.
Gia thế của Hứa gia, Thập công tử không lo thê tử tốt hơn. Bây giờ mới mấy tuổi, cần gì phải gấp?
Cô nương này cũng không phải rất khiến người ta yêu thích.
Mặc dù dáng vẻ cũng không tệ lắm, nhưng tuổi còn nhỏ, vừa nhìn đã thấy có một bụng tính toán.
Thực tình không thể so được với mấy muội muội đáng yêu trong nhà.
Hơn nữa, mấy cháu gái khác của bổn gia đại phòng cũng có hơi...
Sao từng người đều có dáng vẻ toan tính?
Tô Nam Thừa lặng lẽ nhìn, chuyện cũng không liên quan đến hắn, dù sao cũng chỉ ở hai đêm, ngốc hai ngày.
Hắn vẫn chưa đủ toàn diện, lão thái thái mới là đã biết chút ý tứ.
Mấy tôn nữ của đại phòng bổn gia này, lớn thì mười lăm, nhỏ thì mười hai mười ba, đều đã đến tuổi lập hôn phối.
Quê quán cuối cùng cũng không bằng kinh thành.
Cái này chỉ sợ trong thời gian ngắn các nàng cũng sẽ không đi.
Bên trong các nữ quyến bên này sóng ngầm mãnh liệt, bên các thân thích nam bên này vẫn còn tốt, mọi người coi như bình thường.
Bên trong tiền viện đã đem gia yến lên, hôm nay cứ đón tiếp trước, ngày mai lại chính thức bày ra yến tiệc Trung Thu.
Tới khi nào, tiểu bối đón tiếp một đám khách nhân không quen biết đều rất khổ sở.
Tô Nam Thừa tốt xấu gì cũng không gọi lầm người, không phải hắn thông minh mà là có người chỉ điểm.
Không riêng hắn, kể cả là sau lưng Đại công tử, Nhị công tử cũng có người chỉ điểm.
Không phải một năm chỉ thấy một lần, bây giờ mọi người ăn tết cũng không đến cùng lúc, bọn tiểu bối không nhớ được mới là chuyện bình thường.
Chẳng qua là, Thành Khang Hầu phủ lớn nhất, ai cũng sẽ không nói gì.
Cuối cùng đến đêm cũng đã quay trở về Ngô Đồng viện, Tô Nam Thừa hoàn toàn thanh tịnh.
Quá mệt mỏi.
Chỉ có điều, trải qua một ngày này, hắn cũng đã thăm dò rõ ràng quan hệ của đám người này.
Cánh cửa Tô gia này, thật sự là quá nhiều người. Thật là nhiều, thật là nhiều người đó.
Trời còn chưa sáng Tô Nam Thừa đã bị gọi đến.
Một năm tụ tập lớn một lần, người trong tộc thân thích đều tới, sao cũng phải vào trong từ đường dập đầu.
Đây cũng không phải là chuyện nhỏ, chờ sau khi Tô Nam Thừa thay y phục xong đi ra. Chỉ thấy các viện có tư cách đi từ đường đều đã ăn mặc xong xuôi chờ để đi.
Đầu tiên là các nam nhân dập đầu. Thành Khang Hậu và huynh đệ của ông, đường huynh đệ là nhóm thứ nhất.
Tiếp đó là phụ thân Tô Anh Cừ của Tô Nam Thừa đời này, đời này của bọn họ quả thực không ít.
Lại xuống đến chính là đời này của Tô Nam Thừa.
Quá nhiều người phải chia mấy vòng mới được.
Tô Nam Thừa xếp ở vòng thứ hai, chờ sau khi bọn họ xong thì đến các nữ quyến.
Dù sao chờ đến xong hết việc thì đã quá giờ trưa.
Mọi người trở về thay quần áo, trong hoa viên đã bắt đầu bày thiện.
Một lần này hẳn là ăn vào ban đêm.
Tô Nam Thừa vốn cũng chỉ đi theo mọi người, đằng trước hắn chính là Ngũ công tử.
Dù sao cũng không cần ngoi đầu lên, ngũ ca hắn làm thì hắn làm nấy.
Rốt cục nhịn được đến khi ngồi vào vị trí, có thể thở phào được rồi.
Sau đó chính là, mời rượu nhau rồi hàn huyên.
Ai bảo hắn lại có nửa chức quan cơ chứ, hắn muốn mời rượu người khác cũng mời rượu.
Một tới hai đi cuối cùng vẫn phải uống không ít.
Sân khấu kịch bên trên vẫn hát ngân nga, trong hoa viên rất náo nhiệt.
Sau khi trời tối lại muốn bái trăng.
Thành Khang Hậu và lão hái thái dẫn đám người bái trăng ngay ở trong hoa viên.
Sau đó thay đổi trái cây trà bánh, mọi người lại bắt đầu một vòng náo nhiệt mới.
Con cua được đang bốc khói được bưng lên, lại đưa thêm rượu và đồ ăn lên. Náo nhiệt lại như ban nãy.
Thừa dịp đi thay quần áo, Tô Nam Thừa rời đi hít thở.
Hoa viên trong phủ cũng không nhỏ, hắn đứng một chỗ trong đình hít thở mấy ngụm thật sâu.
Trình Minh đi theo, sợ hắn uống rượu xảy ra chuyện.
Tất cả bên hồ đều là đèn đuốc, nơi này cũng không tối.
Tô Nam Thừa lau trán, đang muốn ngồi xuống nghỉ một lát. Trình Minh lại nói: “Công tử đứng dậy đi, có cô nương tới.”
Tô Nam Thừa ừ một tiếng, vô ý thức nhìn sang, chỉ thấy mấy vị cô nương trong tộc cùng với Hứa cô nương tới.
Vẫn may còn có chút khoảng cách.
Tô Nam Thừa vội vàng đứng dậy: “Đi đi đi.”