Tô Nam Thừa chỉ cười không nói gì.
“Vụ án Thanh Phong lâu, cuối cùng vẫn cho rằng là do phi tặc tác loạn. Hôm nay ta thấy họ dán bố cáo như vậy.” Lỗ Tử Khanh nói.
Tô Nam Thừa gật đầu, hắn có biết chuyện này.
Kết luận Kinh Triệu phủ đưa ra chính là, một tên phi tặc gan lớn nhớ thương Ngọc Đại, uống nhiều quá, rồi giết chết Ngọc Đại.
Còn về phần Lạc Xuyên Hiền, hắn ta bị chuốc say, chẳng biết gì cả.
Dù sao việc này cũng không có bằng chứng, phía trên nói gì thì chính là như thế. Chỉ cần treo một bức họa Giang Dương đại đạo, là có thể thâu tóm được lòng dân.
Tên đạo tặc này quả thực có tồn tại, nhưng còn sống hay đã chết thì vẫn thật khó nói.
Đây chính là quyền lực.
Trong lòng hai người đều hiểu rõ, bệ hạ sẽ không xử trí con vợ cả, hay chính là Trưởng Công chúa, cũng không muốn điều tra hung thủ thật sự.
Quá khiêm tốn. Nếu giải quyết qua loa như vậy, người không biết rõ sẽ cho là thật. Người biết rõ cũng chỉ có thể vờ như chẳng hay biết gì.
“Người đã chết thì thôi, chẳng ai để ý cả. Nhưng người còn sống, mặt mũi của Lạc tiểu hầu gia này đều vứt hết rồi, đời này không thể nào lấy lại được nữa.” Lỗ Tử Khanh nói.
Tô Nam Thừa gật đầu, quả thật là vậy. Một khi cây búa này đập xuống, hắn ta đã được định sẵn cả đời này sẽ chẳng thể tẩy sạch được.
Dù sao ngoại trừ dân chúng thì chẳng ai tin chuyện này cả.
Tuy nhiên cũng có lợi ích, càng không trong sạch, mẫu tử trưởng công chúa lại càng hận. Để bọn họ liều mạng với Tam hoàng tử đi thôi.
Một lúc lâu sau, cũng có cô nương tiến tới nói chuyện với bọn họ.
Thực ra khách nhân đến đây không phải ai cũng tìm cô nương, nhiều người đến để nói chuyện hoặc chỉ ngồi nghe hát gì đó thôi.
Có cô nương tới, bọn họ không nói những chuyện trên triều kia nữa.
Hai người bọn họ tuy không cần nữ tử bồi qua đêm, nhưng lại ra tay hào phóng, cùng mấy cô nương bồi rượu chơi phạt rượu, ngược lại cũng vui vẻ lắm.
Lúc rời đi còn được tiễn ra tận cửa.
Cả người Tô Nam Thừa nhiễm đầy mùi son phấn: “Nhóm cô nương này đều dùng phấn hết sao?”
Lỗ Tử Khanh cười ha ha: “Ngươi đây là không biết thưởng thức vẻ đẹp của bọn họ rồi.”
Tô Nam Thừa lắc đầu: “Lỗ huynh uống nhiều quá rồi sao? Ta đưa ngươi về nhé?”
“Không cần không cần, chẳng phải ta có xe sao? Ngươi trở về đi. Chúng ta hẹn ngày khác nhé.” Lỗ Tử Khanh xua tay, được gã sai vặt nhà mình đỡ lấy.
Mới uống mấy ly rượu, mà dường như không thèm xưng là công tử nữa.
Sau khi hồi phủ, Đông Mai và Thu Cúc tới hầu hạ hắn thay quần áo, ngửi thấy một thân đầy mùi rượu và son phấn. Tuy nhiên các nàng không dám hỏi.
“Hai người kia hôm nay có an phận không?” Tô Nam Thừa uống trà giải rượu, hỏi.
“Hồi công tử, hôm nay các nàng nói muốn làm giày vớ cho ngài. Hỏi nô tỳ một vài kích cỡ.” Đông Mai nói.
“Ừ.” Tô Nam Thừa gật đầu.
Sống yên ổn là tốt rồi.
Trình Minh bước tới, đưa mấy tấm sơ đồ lên: “Công tử, tiểu nhân tìm được mấy chỗ này, ngài xem thử xem, giá cả không đắt lắm. Kích thước phù hợp. Ngài chọn một cái đi.”
Tô Nam Thừa nhận lấy, bốn bản.
Tất cả đều có kích thước tương đương nhau, giá cả cũng không quá cao.
Kích thước bốn ngôi nhà không quá giống nhau, nhưng nhìn chung thì không khác biệt gì nhiều.
Đắt nhất, tám mươi lượng, rẻ nhất, năm mươi sáu lượng.
Tám mươi lượng là một tòa viện có hai lối vào, không tính viện trước, viện sau, nhưng cũng chỉ đơn giản là tách ra thôi.
Phía trước là một dãy nhà xoay ngược, có tiểu viện, ở giữa là cửa thuỳ hoa. Các bức tường bình phong ở hai bên sườn hành lang. Trong cửa thuỳ hoa chính là sương phòng Đông và Tây.
Chính phòng năm gian, có khóa viện. Đình viện không lớn, những may mà vẫn có hai cây.
Tô Nam Thừa nói: “Chọn căn này đi.”
“Vâng, ngày mai tiểu nhân sẽ thương lượng giá cả với bọn họ.” Trình Minh nói.
“Cứ mua luôn đi, quét tước sạch sẽ, sắp xếp vài đồ là được.” Tô Nam Thừa gật đầu.
Trình Minh nghe theo, để tấm sơ đồ này lại, rồi mang theo ba tấm còn lại đi.
Đông Mai thấy vậy hỏi: “Công tử muốn ra ngoài sống sao?”
“Cứ mua trước đã, dưới danh nghĩa ta không có sản nghiệp gì, coi như vì sau này đi.”
Thên lý thuyết, các di nương đều không có sản nghiệp của riêng mình. Tuy nhiên khi di nương có con, chờ hài tử lớn hơn một chút, sau này sẽ chia cho mình một ít.
Chỉ cần không quá phận, chủ mẫu bên trên không quá hà khắc, đều sẽ không quan tâm.
Nam chủ nhân sủng ái thiếp thất, ban thưởng một chút cũng được.
Có điều, di nương Lư thị của Tô Nam Thừa mất sớm. Huống chi vốn đi lên từ thân phận nô tỳ, thì lại càng không có gì cả.
Tô Nam Thừa đương nhiên cũng chẳng có chút tài sản nào.
Hiện giờ nói như vậy, cũng khá có lý.
Hiện giờ tám mươi lượng hắn cũng có, nhưng lại chẳng quan tâm.
Có một chỗ riêng, về sau có làm gì cũng tiện hơn chút.
Công tử trong phủ đều có một ít tài sản riêng. Công trung cũng có hoa hồng.
Chỉ là mỗi năm tới, tài sản của Tô Nam Thừa lại ít dần đến đáng thương.
Hắn mua một tòa viện, trong phủ sẽ không ngăn cản, cũng không quan tâm.
Nhưng nếu muốn chia nhà, đó lại là chuyện lớn.
Nếu một đứa con vợ lẽ dọn ra ngoài, người ngoài sẽ không nói ngươi giỏi giang hay độc lập. Bên ngoài chỉ biết nói Hầu phủ khắt khe với con vợ lẽ, ép hắn phải ra ngoài sống.
Cho nên cho dù hiện tại đại môn đại hộ đã không chu cấp đủ cho ngươi từ lâu, nhưng chỉ cần trưởng bối còn sống, con cháu nhất định phải sinh hoạt cùng một chỗ.
Ngay cả khi ngươi đóng cửa, ăn cỏ ăn trấu, cũng sẽ không cho ngươi dọn ra.
Trình Minh làm việc quả thật rất thoả đáng, hôm sau đã hoàn thành chuyện đó ngay.
Hai anh em Phương Niên và Đỗ Bình An cũng đến giúp đỡ, tòa viện này là của một thương nhân, gia đình hắn ta đã chuyển về phía Mam rồi.
Hiện giờ thấy người mua hài lòng, đồ đạc gì đó trong nhà cũng không cần.
Cộng lại tất cả, mới tám mươi lượng. Dù tính thế nào thì cũng là Tô Nam Thừa được lời.
Về sau Đỗ Bình An và Phương Niên sẽ ở đây trông coi.
Nhà của riêng mình lúc nào cũng tiện hơn.
Tô Nam Thừa ở Đông cung sắp xếp lại công văn đến mức sắp nôn luôn rồi.
Khi Mã đại nhân tới, liền báo cho hắn một tin tốt: “Chuyện mà ngươi vẫn luôn ngóng trông đã thành hình rồi.”
“Ồ? Chuyện Hiển Châu có tiến triển gì sao?” Tô Nam Thừa đứng lên.
“Ha ha, tiểu tử ngươi thật sự vẫn nhớ mong nó à? Đúng vậy, hôm nay lúc lâm triều, có vài vị đại nhân nhắc tới. Có người buộc tội Liêu đại nhân. Nói ông ta đi lâu như vậy mà vẫn không có chút động tĩnh nào, là biếng nhác tiêu cực.” Mã đại nhân nói.
Tô Nam Thừa cười: “Vậy xem ra sẽ sớm có kết quả thôi.”
“Ha ha, đến lượt Diêu Thực Tân gặp xui xẻo rồi. Đụng phải họng súng rồi.” Mã đại nhân hàm hồ nói câu này, rồi đi gặp Thái Tử.
Tô Nam Thừa đã hiểu.
Người nhìn chằm chằm Tam hoàng tử cũng không ít.
Đã có sẵn nhược điểm, sao có thể không bắt lấy?