Hôm sau Phương Niên qua, Tô Nam Thừa thấy hắn ta đúng là cũng không ổn. “Mấy năm nay đã để cho ngươi chịu khổ rồi. Ngươi vì ta làm nhiều chuyện như vậy, vậy mà ta lại không thể quan tâm ngươi nhiều.” “Sao đại nhân lại nói như vậy? Mấy năm nay đại nhân đã chiếu cố ti chức rất nhiều, cho dù không gặp thì cũng thường xuyên hỏi thăm. Sao dám nói là không quan tâm được chứ?” Phương Niên bùi ngùi: “Nếu như không có đại nhân thì huynh đệ chúng ta đã sớm chết...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.