Mục lục
Mưu Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Nam Thừa thầm thở dài trong lòng, ngoài miệng lại vội nói: “Được, chỉ cần thần có thể giúp Tam điện hạ, đương nhiên sẽ không chối từ.”

Ha, cả một đám các người, đều là vương bát thành tinh cả rồi, chỉ có Thái tử là đồ ngốc thôi phải không?

Ra khỏi phủ Tam hoàng tử, đầu Tô Nam Thừa trọc cả rồi.

Dẫn Liên Sinh đi tìm một trà lâu ngồi nghỉ.

“Ngồi đi. Hai ta trò chuyện.”

Liên Sinh do dự một chút rồi ngồi xuống.

“Công tử sao thế? Có phải đại cô nương trách ngài không đi đưa dâu không?”

“Ha ha. Liên Sinh à, ngươi nói xem, đi theo Thái tử điện hạ sẽ có tiền đồ, hay đi theo Tam điện hạ mới có tiền đồ?” Tô Nam Thừa hỏi.

“Đương nhiên là Thái tử……” Liên Sinh nói được một nửa thì dừng lại: “Theo lý thuyết là Thái tử điện hạ, ngài ấy là trữ quân, hoàng đế đời tiếp sẽ là ngài ấy. Nhưng…… Tam hoàng tử điện hạ lại do cô nãi nãi nhà chúng ta sinh ra……”

Tô Nam Thừa nhẹ nhàng lắc đầu: “Công tử nhà ngươi đó, hiện giờ đang bị trói ở Đông cung, nhưng công tử nhà ngươi lại là người Tô gia, khó chọn quá, thật sự quá khó. Chọn không đúng, tiền đồ cũng chẳng còn.”

Liên Sinh vò đầu: “Chuyện này không phải khó quá rồi sao?”

Nguyên nhân chính là do trước giờ hắn ta chưa từng gặp phải chuyện này, trước kia công tử là người không được coi trọng nhất phủ. Hắn ta đi theo công tử cũng chỉ là gã sai vặt không có cảm giác tồn tại.

Tại sao bỗng nhiên công tử lại phải lựa chọn chuyện lớn như vậy?

Hắn ta thật sự không theo kịp.

“Nếu ngài có thể trực tiếp chọn bệ hạ thì tốt rồi. Dù sao bệ hạ vẫn khỏe mạnh lắm.” Liên Sinh nói thẳng.

Lời này của hắn, đơn giản là do đầu óc mê sảng mà thôi.

Thế nhưng Tô Nam Thừa lại cười: “Ngươi sẽ bị coi là đại ngu nhược trí đó, công tử nhà ngươi quả thực đã nghĩ tới chuyện này rồi.”

Thứ nhất, Thái tử và Tam hoàng tử rất đối địch nhau, mâu thuẫn tương đối gay gắt.

Thứ hai, cả Thái tử và Tam hoàng tử nhìn…… đều không giống người làm được việc gì.

Hoặc là nói một câu mà người dị thế thích: Nhìn qua chẳng ra dáng quý nhân.

Có điều nếu muốn tiếp cận bệ hạ, vậy trước hết phải ôm chặt đùi Thái tử đã.

Đi một bước xem một bước đi.

“Ồ, đây chẳng phải Tô thất công tử sao? Hôm qua người kia còn nói muốn tới gặp ngươi, biết ngươi đã hồi kinh, ngươi mau đi cùng ta tới gặp hắn đi.”

Tô Nam Thừa đang mơ màng thì thấy một người hấp tấp tiến vào, mặc một thân màu đỏ lòe loẹt, nhìn kỹ mới nhớ, đây là ấu tử Lỗ Tử Khanh của tế tửu Quốc Tử giám Lỗ đại nhân.

Đây cũng là một tên kỳ lạ.

Hắn ta là con vợ cả chân chính, lại xuất thân từ dòng dõi thư hương thanh lưu thế gia Lỗ gia.

Nhưng lại cứ thích chơi, không đọc sách cũng không chuẩn bị cho khoa cử, suốt ngày chơi bời lêu lổng, quen biết hết con cháu quan gia trong kinh thành, con vợ cả cũng chơi, con vợ lẽ cũng chơi.

“Lỗ Lục công tử.” Tô Nam Thừa đứng dậy chắp tay thi lễ.

“Không được không được, ngươi giờ là viên chức, ta chỉ là một thường dân sao dám nhận lấy cái lễ này của ngươi chứ? Đi đi đi, theo ta trước đã, tới Phi Bạch lâu thôi.” Lỗ Tử Khanh nói xong liền kéo Tô Nam Thừa đứng dậy.

“Lục công tử hẹn ai thế?” Tô Nam Thừa không lay chuyển được, đành phải đi theo hắn.

“Chỉ là mấy người rảnh rỗi trong cái kinh thành này thôi. Ha ha, ngươi hiện giờ không giống chúng ta nữa. Yên tâm, không có vị vương gia kia đâu.” Lỗ Lục công tử biết Vương gia lão tam không hòa thuận với hắn lắm.

Thực ra Tô Nam Thừa không nhớ rõ lắm, nghĩ lại, vị Lỗ Lục công tử này tuy ăn chơi, nhưng không thích giễu cợt người khác.

Chỉ là ngày xưa, Tô Nam Thừa có qua lại với Vệ Trân của Vệ gia, nhưng cũng chẳng mấy thân thiết.

Hai người tới Phi Bạch lâu, quả nhiên thấy rất nhiều công tử quan lại nhân gia trong kinh thành.

Ừm…… Cơ bản đều là một đám người cam chịu không tiền đồ.

Có tiền, nhàn rỗi, không chịu làm việc đàng hoàng.

Họ cũng có chức quan, nhưng hầu hết đều là loại người ngay cả điểm danh cũng chẳng thèm đi.

Dù sao chức quan trên người chỉ để trưng thôi, họ căn bản chẳng cần xen vào mấy việc đó làm gì.

Lỗ Tử Khanh kéo Tô Nam Thừa tới, mọi người đều có chút ngạc nhiên.

Mọi người cơ bản đều quen nhau, cho dù có là một đám người không quen gì nhau thì cũng chẳng có gì khác.

“Ta nói cho ngươi biết, hôm nay là ngày lành. Buổi trưa chúng ta ở Phi Bạch lâu. Buổi tối mới thực sự là chơi bời vui vẻ.” Lỗ Tử Khanh mở quạt, chậm rãi quạt: “Buổi tối sẽ để ngươi gặp hoa khôi nương tử Ngọc Đại nổi danh khắp kinh thành chúng ta.”

“Ngọc Đại? Chính là Ngọc Đại cô nương của Thanh Phong lâu đó sao?” Tô Nam Thừa có biết người này.

“Đúng vậy, hôm nay Ngọc Đại cô nương búi tóc*, có biết bao người đã chờ đợi ngày này. Thế nào, ngươi có ý kiến gì không?”

*một loại nghi thức chuyển giao của nữ tử thanh lâu. Các trinh nữ trong thanh lâu chỉ tết bím tóc, sau khi đón khách thì búi tóc lại, gọi là “búi tóc”

“Không.” Tô Nam Thừa thành thật cười: “Lại nói, ta cũng đâu thể đoạt được người ta.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK