Trong thế hệ này, tôn tử đích xuất có mấy người, nhưng tôn nữ đích xuất chỉ có hai, trong đó có một người còn chẳng phải là huyết mạch của lão thái thái.
Đương nhiên tam cô nương mới được sủng ái nhất.
Lão thái thái xem qua cười nói: “Rất tốt, Thất ca ca của con biết thương con.”
Tô Nam Thừa không ở nhà, ngược lại trong lúc vô tình đã được lão thái thái khen một chút.
Trong Đông cung, mọi người âm thầm nghị luận chuyện triều sớm.
Hôm nay cũng có người dâng chiết tử nói là Tần Hoài lão đại nhân không đúng.
Nhưng cũng có người bất bình thay cho Tần Hoài lão đại nhân, cho rằng Diêu Thực Tân và một đám quan viên đáng chết.
Đối với chuyện của Tần Hoài lão đại nhân, bệ hạ không nói gì. Chỉ có điều quan viên cõng cái nồi Hiển Châu, ngược lại đã bị hạ lệnh mang về kinh chém đầu.
Lại có một chuyện chính là, có người phát hiện Đông Hải Bồng Lai có tiên sơn tiên cảnh, dân bản xứ thường hay trông thấy.
Cho nên nhất định là có cung điện của tiên nhân.
Vô Thượng sư- một trong bốn đại thượng sư muốn thay bệ hạ đi cầu kiến tiên nhân.
Bốn Đại Thượng sư này đều có tư cách vào triều, chỉ là bình thường không có việc gì thì bọn họ không lên.
Bệ hạ nghe xong điều này thì lập tức đồng ý.
Phái năm trăm binh sĩ đi cùng Vô Thượng sư đến Đông Hải.
Còn đem theo các loại dụng cụ dùng để cầu tiên, cuối cùng tổng kết lại là mười mấy chiếc xe ngựa cùng nhau rời kinh.
“Lễ bộ rất bận rộn, nói là xem trọng thời gian.”
“Bản thân Vô Thượng sư không để ý thời gian sao?” Tô Nam Thừa hỏi.
“Cái này, không phải là chuyện như vậy đâu.” Tạ thái giám sau khi quen biết hắn thì ăn nói cũng thoải mái hơn nhiều: “Ngài nói xem, thắp hương bái phật này hữu dụng, thì còn cần nhưu vậy sao?”
Tô Nam Thừa cười lên: “Lời này của công công chớ nói lung tung, làm cho người nghe thấy quá sức tưởng tượng.”
“Ngài nói đúng lắm, đây cũng không có người ngoài.” Tạ thái dám dựa vào cột: “Bốn vị thượng sư này, trước kia cũng không phải là người nổi danh gì. Chỉ là bệ hạ tin, bọn họ thì không như vậy.”
Tô Nam Thừa gật đầu: “Có lẽ người ta có chút bản lĩnh cũng không chừng? Dù sao chúng ta cũng đâu dám nói gì, nghe thôi.”
Tạ thái giám cười ha ha: “Không phải sao, ngài cứ thong thả, nô tỳ đi trước một bước.”
“Được, tiễn công công.”
Tạ thái giám cười ha hả đi.
Tô Nam Thừa đứng tại chỗ ngẩng đầu nhìn trời, trong lòng là tiếng thở dài.
Cái vương triều này, khắp nơi đều lộ ra khí tức sắp diệt vong.
Chuyện đứng đắn Hoàng đế ba phải, loại chuyện cầu tiên bái phật này ông ta trái lại vô cùng tích cực.
Hắn lắc đầu, không nghĩ đến những thứ này.
Còn có một đống lớn văn thư phải sắp xếp nữa, Tô Nam Thừa khoát khoát tay.
Buổi sáng hắn viết nhiều lắm, cổ tay đau, buổi chiều còn có một đống lớn.
Ba ngày sau, nếu không có chuyện gì khác xảy ra.
Tần Hoài lão đại nhân vẫn đang còn dưỡng bệnh, phong chiết tử thứ hai còn chưa đưa lên. Trong triều mặc dù còn có người cho rằng phải trị tội Tần Hoài, nhưng người phản đối cũng nhiều.
Bệ hạ từ đầu đến cuối từ chối cho ý kiến. Bây giờ chuyện ông ta để ý hơn đó là tìm kiếm hỏi thăm thần tiên.
Mà tới gần trung thu, trong cung cũng bắt đầu sửa soạn rồi.
Vô Cảnh Thượng sư xuất phát là ngày 13 tháng 8.
Một ngày này, không ít người đi đưa. Tô Nam Thừa không đi, chỉ là nghe nói có một đội người rất dài rời kinh, lần này đi không biết là nửa năm hay một năm.
“Ngày mai là có thể nghỉ ngơi rồi, tốt xấu hai ngày này cũng có thể nghỉ ngơi chút.” Trần An duỗi người một cái.
“Ngươi cách quê xa, dễ chịu rồi. Chúng ta thì không được, đều phải về quê, cái này vẫn chưa đủ.”
Hai người khác thở dài.
Có mấy quan nhỏ cũng nói như vậy.
Quy củ ở bên này chính là như vậy, ngày trung thu, phổ biến cả nhà đoàn viên.
Cô nương đã xuất giá rồi cũng quay về.
Chỉ cần có gia tộc thì đều phải tụ tập một chút.
Trần An thứ nhất là quê quán xa, thứ hai là gia tộc của hắn ta không có người nào, cho nên cũng có thể nghỉ ngơi.
Đến lúc buổi trưa, mọi người đều chào nhau sớm rồi ra về.
Gặp lại đã là mười sáu tháng tám.
Trước khi Tô Nam Thừa hồi phủ đã đi trạch viện một chuyến.
Phương Niên và Đỗ Bình An vui mừng nghênh đón hắn.
Sau khi Tô Nam Thừa giải đáp khúc mắc cho bọn họ liền dặn dò sự việc.
Chủ yếu là tiểu Hầu gia cho ruộng tốt, đã sắp đến mùa thu hoạch phải đi xem xem.
“Hai người các ngươi qua lễ thì hãy đi, chuyện bên trong ruộng đồng các ngươi rõ ràng hơn. Người bên kia cứ để cho ta. Khế ước của bọn họ đều ở chỗ của ta. Các ngươi đi, sẽ biết rõ được nhân khẩu. Đừng dấy lên xung đột với bên kia. Thăm dò rõ ràng tình huống là được rồi, chuyện khác chờ ta rảnh rỗi lại nói.”
“Vâng.” Hai người đều vô cùng vui mừng, mỗi ngày đều không có gì làm khiến cho bọn họ rất lo lắng.
Vừa hồi phủ, chỉ thấy người của Đại phu nhân ở kia.
“Tỷ tỷ sao lại tới đây? Có chuyện gì, gọi người bên dưới một tiếng là được rồi mà.”
Liên Diệp là tỳ nữ hồi môn của Đại phu nhân hồi trẻ. Là nha đầu rất có địa vị.
“Nô tỳ muốn đến chỗ Nhị phu nhân nói chuyện, cũng muốn đến chỗ này của ngài, cho nên dứt khoát tự mình đi tới.” Liên Diệp nói: “Thỉnh an Thất công tử, ngài đây là vừa trở về sao?”
Tô Nam Thừa nói phải, quan phục vẫn chưa đổi.