Lúc gần hồi phủ thì tuyết rơi, Tô Nam Thừa lúc lên ngựa thì thấy tiểu binh trong đội ngũ của hắn không ngừng hành lễ. “Đều mặc dày hơn chút, mai chúng ta gặp lại.” Các tiểu binh đáp lời, mỗi người lại tự làm việc của mình. “Haiz, thật không muốn hồi phủ, nhưng nếu hôm nay không về, đó chính là trốn chuyện.” Tô Nam Thừa thở dài. “Chắc chắn trong nhà cũng giải quyết ổn thỏa rồi.” Trình Minh cười nói. “Chỉ mong là vậy.” Thực sự không muốn quản tới mà. Tô Nam Thừa cười...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.