Mục lục
Mưu Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không bao lâu sau đã lên một bàn tiệc.

Khiến cho người thấy ấm áp hài hòa nhất, là nồi đất bên trên bếp than củi ở giữa kia.

Bên trong canh thịt sôi sùng sục, đun miến cải trắng thịt viên.

Phí Cưu nói: “Nếm thử đi, người kinh thành không ăn đâu, cảm thấy thô bỉ. Nhưng mỗi năm mùa đông ta đều thích một ngụm cái này.”

Tô Nam Thừa cũng không nói những lời nịnh nọt dễ nghe. Không đi phân biệt cái gì là thô bỉ cái gì là tao nhã.

Một đũa lại một đũa, hắn trả lời với Phí Cưu.

Một vò rượu tất nhiên là không đủ.

Phí Cưu lại gọi người lấy ra hai vò nữa.

Ba người không nói chuyện gì trong triều, nói mò chuyện nơi xa xôi, từng chén rượu nóng uống cạn.

Tuyết càng lớn, ép nhánh cây bên ngoài vang lên tiếng kẽo kẹt, trong phòng cũng nghe không Thất,

Trong phòng chỉ có tiếng chậu than trên mặt đất thỉnh thoảng đôm đốp một tiếng. Cùng với hương khí ùng ục bên trong nồi đất.

Đêm càng khuya, ba người không có ai có ý muốn ra về. Tô Nam Thừa đã quyết định đêm nay không về. Uống nhiều quá nên ở lại nơi này.

Hiển nhiên Hồ tướng quân lại càng không định ra về, cũng không phải là lần thứ nhất hắn ta ở lại đây.

Phí Cưu không có gia Thất, cũng rất ít ở lại trong đêm đông, cũng không thể thường có người đến ăn bữa cơm náo nhiệt.

Rất hiếm khi.

Sau khi đưa tiễn Tam Hoàng tử phi, Tam Hoàng tử liền xin nghỉ.

Hoàn toàn ở nhà nghỉ ngơi.

Tô Nam Thừa lại gặp mặt Lạc Xuyên Hiền, tiểu Hầu gia cười lạnh một tiếng: “Diêu thị chết hay lắm, cái chết này vừa đến, Tam Hoàng tử lại có cơ hội hít thở một hơi.”

Tô Nam Thừa chỉ cười thôi.

“Nếu ta nói, Diêu gia này toàn gia đều sẽ đến báo ân. Diêu Thực Tân vừa chết, Tam Hoàng tử sẽ không sợ chuyện Hiển Châu liên lụy đến mình. Nói không rõ ràng. Lần này Diêu thị vừa chết, hắn ta không chỉ có cơ hội thở dốc, còn có thể có được danh tiếng đáng thương. Nhiều nhất một năm, bệ hạ sẽ lại tứ hôn cho hắn lần nữa, hừ, thật sự là tính toán hết cỡ rồi.”

“Tiểu Hầu gia không cần tức giận, quá mức tính toán, luôn có một ngày sẽ gánh lấy hậu quả.” Tô Nam Thừa nói.

“Điều này ngược lại cũng đúng. Gần đây Thái tử đắc ý nhất.” Lạc Xuyên Hiền hơi dựa ra phía sau: “Chuyện tuyển tú này có thể nói là cố sự có thừa.”

“Tuyết lớn ngừng rơi, nghe nói là ở kinh kỳ có rất nhiều nơi gặp tai họa, người có kinh nghiệm nói là năm nay sợ là toàn bộ phía bắc đều rất tệ. Bên phía Bắc Di lại càng tệ hơn.” Tô Nam Thừa nhíu mày: “Đầu xuân. Chỉ e là hậu quả của chuyện này đã tới rồi. Bệ hạ vẫn khăng khăng tuyển tú?”

Chủ yếu là, lần này, Thái tử không còn kiên trì giữ nữa.

Không cân nhắc đến danh tiếng, sẽ không còn muốn ngăn cản bệ hạ tuyển tú, rất rõ ràng nơi này ban đầu cũng có lợi ích mà hắn ta muốn.

Lạc Xuyên Hiền nhìn Tô Nam Thừa.

Nhìn một lúc lâu sau mới nói: “Bệ hạ chưa chắc đã biết nhiều như vậy.”

Tô Nam Thừa sững sờ, lập tức bật cười lắc đầu.

Đúng là vậy.

“Có câu này ta phải nhắc nhở ngươi. Nếu như ngươi một lòng chỉ muốn vì dân mà làm một vị quan tốt, tốt nhất đừng nghĩ đến ở bên cạnh bệ hạ. Nếu không sẽ sống không được lâu. Ta thấy ngươi cũng thuận mắt, không muốn chứng kiến ngươi chết thảm.” Lạc Xuyên Hiền nói.

Tô Nam Thừa quả thực có chút kinh ngạc khi hắn ta có thể nói những lời này.

Thế là cười nói: “Thực không dám giấu diếm, ta quả thực là muốn làm quan tốt. Chỉ có điều bây giờ thế đơn lực bạc, địa vị cũng quá thấp. Chỉ mong một ngày kia đặt chân vững vàng, có lẽ mới có ngày đó. Tiểu Hầu gia yên tâm, Nam Thừa biết mình làm cái gì. Cũng biết mình có bao nhiêu cân lượng. Càng không phải là loại người tốt trẻ con miệng còn hôi sữa.”

“Vậy là tốt rồi.” Lạc Xuyên Hiền cũng cười: “Ngươi còn trẻ, luôn có một ngày có thể thực hiện được thứ ngươi muốn.”

Lúc này, Tô Nam Thừa không nói gì, chỉ chắp tay cười một tiếng.

Sau khi hồi phủ, liền nghe nói là Tô Tự Nguyệt di nương Triệu thị bị phạt quỳ ở trước viện của lão thái thái.

“Là đại lão gia tự phạt, quỳ hơn một canh giờ đó? Giờ giữa mùa đông, còn đang là tháng chạp đấy.” Thu Cúc lắc đầu.

Tô Nam Thừa đưa tay, để người tùy ý thay y phục của hắn: “Biết vì sao không?”

“Đại khái là do lời nói truyền ra trong phủ.” Đông Mai nói.

Chính là nơi nói Tô Tự Nguyệt muốn phù chính.

Quả nhiên là ý của Triệu thị.

“Đi thôi, đi thỉnh an lão thái thái.” Vừa hay hôm nay Tô Nam Thừa về sớm, lúc này mới nửa buổi trưa thôi.

Lúc hắn đến, quả nhiên thấy Triệu thị và một nha đầu đang quỳ, Triệu thị tốt xấu gì cũng có được một áo choàng, nha đầu kia như muốn chết cóng.

Tô Nam Thừa chỉ nhìn thoáng qua rồi đi qua các nàng tiến vào trong viện.

Lão thái thái khác khí đón hắn vào.

Tô Nam Thừa đi vào liền vén áo bào quỳ xuống: “Tôn nhi thỉnh an tổ mẫu.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK