Tô Nam Thừa ngẩng đầu nhìn Đông Mai, khẽ cười, nhìn nàng đặt bình trà nhỏ xuống, một tay kéo người nàng qua trực tiếp ngồi trên chân mình. “Lo lắng cho công tử nhà ngươi sao?” Đông Mai nhanh chóng đỏ hết mặt, cúi đầu lí nhí: "Vâng.” “Tiểu Đông Mai thật là hiểu chuyện.” Tô Nam Thừa lại nhéo mặt nàng một cái, một tay nắm ở eo nàng: "Có liên quan gì đến ta đâu? Chính hắn không ra thể thống gì mà thôi.” Người gây ra loại chuyện này, ai cũng không thèm để hắn ta...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.