Tay Lỗ Tử Khanh nắm chặt lại: "Xin lắng tai nghe." "Chính là bọn họ còn sống, nhưng lại khuyết thiếu đồ ăn trong khoảng thời gian dài, gần đất xa trời. Không còn biết tự hỏi, ngồi ở đó như là một bộ xương khoác da người. Trong đầu của bọn họ chỉ còn lại có một suy nghĩ, đó chính là ăn." "Bọn họ dùng đôi mắt đục ngầu kia nhìn tất cả, ải tưởng tất cả mọi thứ đều có thể ăn. Đến một bước đó rồi, không còn bất cứ thứ gì có thể ràng buộc...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.