Tô Cẩm Thừa và Tô Nghi Thừa ghé mắt nhìn hắn.
Tô Anh Cừ ngược lại không nói gì, chỉ sờ vuốt bộ râu.
Cha con bọn họ bốn người ngồi chung xe tới.
Lên xe, Tô Anh Nghi nói: “Thất đệ vậy mà cũng có chút bản lĩnh, đã làm quen với Quân Nghĩa tiểu Hầu gia từ bao giờ vậy?”
Mặc dù phụ thân của hắn có hỏi nhưng cũng chỉ xem qua, hiển nhiên là cũng đã biết.
Tô Nam Thừa sớm đã nghĩ kỹ ra nên trả lời như thế nào, vì vậy nói: “Nhắc tới cũng quả là đúng dịp, chính là ngày mà tiểu Hầu gia xảy ra chuyện đó, ta cũng ở trong Thanh Phong lâu. Lúc ấy cũng chỉ vấn án. Lần trước lại gặp tiểu Hầu gia, chắc hẳn là hắn thấy ta là người của Tô gia, nói mấy câu với ta. Vừa đúng lúc hôm đó tâm tình của hắn không tốt, cho nên đã gọi ta lên xe ngựa... Một lần đó, ta cũng có diễm phúc đến phủ Công chúa ăn một bữa cơm.”
“Thất đệ quả nhiên là nhân duyên tốt.” Tô Cẩm Thừa nói.
“Ồ, hảo nhân duyên?” Nhị công tử trợn trắng mắt lên: “Ngươi tốt xấu gì cũng là công tử của Thành Khang Hầu phủ. Mặc dù xuất thân chẳng ra gì nhưng cũng là công tử của Hầu phủ. Đến nịnh bợ người ta thật là khó coi.”
“Nghi nhi.” Tô Anh Cừ nhắc nhở một tiếng.
Tô Nghi Thừa không nói nữa, chỉ là sắc mặt cũng chẳng mấy đẹp đẽ.
“Nhị ca nói đúng lắm, nhưng tiểu Hầu gia gọi, ta không đi là không thể nào? Gặp mặt, cũng không thể nói lời độc ác được...”
Tô Nam Thừa cười khổ: “Thật sự là không còn cách nào.”
“Nhị ca của đệ luôn thẳng tính. Cũng chỉ vì sợ đệ chịu thiệt thòi. Đệ còn nhỏ, rất nhiều chuyện trong triều đệ không hiểu. Kẻ Lạc Xuyên Hiền này, không dễ sống chung. Đệ giao hảo với hắn là chuyện tốt, nhưng nếu như đã đắc tội hắn. Gia thế kia, ngay cả nhà chúng ta cũng không thể cứng đối cứng.” Tô Cẩm Thừa vỗ vào bả vai của Tô Nam Thừa.
“Đa tạ đại ca đã nhắc nhở, đệ nhất định sẽ nhớ kỹ.” Tô Nam Thừa nói.
“Nhớ kỹ thì tốt, nếu như thật sự giao hảo với hắn, vậy cũng là chuyện tốt.”
Tô Anh Cừ cuối cùng mới nói: “Đại ca con nói đúng lắm, chỉ là con làm việc ở bên ngoài, phải biết chừng mực. Không nên bôi nhọ Hầu phủ. Lập trường của Trưởng Công chúa không rõ, con cần phải biết có chừng mực.”
“Vâng, lời của phụ thân, nhi tử nhớ kỹ.” Tô Nam Thừa vội cúi đầu.
Lập trường gì không rõ, là quan hệ bây giờ của Trưởng Công chúa và Tam Hoàng tử không rõ sao?
Tô gia luôn luôn đứng về phía Tam Hoàng tử. Tô Nam Thừa muốn có một ngày hắn sẽ giơ đuốc cầm gậy nói mình không ủng hộ Tam Hoàng tử, đến lúc đó có thể bị đuổi ra khỏi nhà hay không?
Nghĩ đến đã thấy buồn cười rồi.
Sau khi hồi phủ, Tô Nghi Thừa vẫn mặt lạnh nhìn Tô Nam Thừa nói: “Nhớ kỹ thân phận của ngươi, có một số việc ngươi không làm được.”
Tô Nam Thừa dáng vẻ hòa thuận: “Nhị ca nói đúng lắm.”
Tô Nghi Thừa mới là người hướng về quý phi nhất.
Nhưng mà, cũng là người có tính khí thẳng thắn nhất của đại phòng. Suy nghĩ gì, đều rõ ràng.
“Tốt, chỉ điểm đệ đệ nhà mình, không phải là chuyện tốt sao?” Tô Cẩm Thừa vỗ vai Tô Nghi Thừa.
“Về nghỉ ngơi đi, hôm nay cũng mệt rồi.”
Tô Nam Thừa hành lễ quy củ, đưa tiễn cha huynh rồi mới về trong viện của mình.
Hắn toàn toàn không tức giận, chỉ cảm thấy có chút thú vị.
Hôm sau lúc ra khỏi cổng, trên đường vẫn đang giới nghiêm.
Án này cũng không phá nhanh như vậy.
Đông cung vẫn như trước, vẫn chưa thấy Thái tử. Nghe nói các hoàng tử đều ở chỗ bệ hạ.
Đến chạng vạng tối, Tô Nam Thừa liền đến phủ Trưởng Công chúa rất sớm.
Được nghênh đón đến phòng khách.
“Tiểu Tô đại nhân mời ngài ngồi, chúng tiểu nhân sẽ đi mời tiểu Hầu gia tới ngay.” Gã sai vặt khách khí.
Tô Nam Thừa gật đầu.
Có nô tỳ bưng lên trà thượng hạng, Tô Nam Thừa uống một ngụm bình thản chờ đợi.
Cũng chưa qua bao lâu, không đến một khắc đồng hồ, người đã đến rồi.
Hắn ta vừa đến đã phất tay cho tất cả người hầu đi ra ngoài.
Câu đầu tiên nói đó là: “Chuyện của Tần Hoài, là Thái tử làm sao?”
Tô Nam Thừa sừng sờ, bật cười: “Hạ quan còn đang muốn hỏi tiểu Hầu gia đây.”
Lạc Xuyên Hiền ngồi xuống nhíu mày: “Không phải Thái tử?”
Tô Nam Thừa lắc đầu: “Hẳn là không phải, Thái tử điện hạ thật ra là muốn giúp Tần Hoài lão đại nhân.”
Lông mày của Lạc Xuyên Hiền nhíu chặt lại: “Đây cuối cùng là do ai làm?”
Bọn họ và Tam Hoàng tử chút ân oán ấy, nói trắng ra là vấn đề cái rắm lớn, chuyện có thể là ra, cũng chỉ như cái rắm đã là phóng đại rồi.
Tam Hoàng tử mông đặt vào phân không thể rửa sạch, phủ Trưởng Công chúa cũng có liên lụy. Chuyện lúc trước, thấy có vẻ như đã qua, nhưng trong lòng mọi người đều nhớ kỹ.
Tô Nam Thừa ngồi thẳng: “Người sau lưng chỉ sợ là còn có sự chuẩn bị ở sau.”
Cái này rõ ràng là có người muốn chơi chết Tam Hoàng tử.
“Thái tử vây giờ ngoài chiếm lấy cái danh dòng chính ra thì bị quản chế khắp nơi. Lão tam lão tứ lão lục mẫu tộc đều không thể khinh thường. Nếu như muốn biết được ai ra tay, quả thực là khó nói.” Lạc Xuyên Hiền gõ mặt bàn mấy lần: “Năm đó quý phi thịnh sủng, mà chung quy chỉ một Hoàng tử, xếp hạng lại vẫn gần phía trước như thế.”