“Ha ha. Ngươi đúng là người có chí hướng.”
Tô Nam Thừa cười khẽ: “Cũng giống tiểu Hầu gia mà thôi.”
“Đều là vì muốn sống an ổn thôi.” Lạc Xuyên Hiền nâng chén: “Uống.”
Cả hai cứ một chén rồi lại tiếp một chén, cuối cùng cả hai người đều uống không ít.
Cuối cùng, Lạc Xuyên Hiền có chút say nói: “Chỉ là gần vua như gần cọp. Hầu hạ ngự tiền cũng chẳng dễ dàng gì.”
Tô Nam Thừa uống cạn chén cuối, ánh mắt sâu thẳm: “Thường nói là gần vua như gần cọp, sao lại không gần với người lớn nhất?”
Một lúc sau, Lạc Xuyên Hiền cười thành tiếng.
Khi Tô Nam Thừa rời đi, Lạc Xuyên Hiền đã ngủ say rồi.
Hắn ta dẫn theo bảy, tám gã sai vặt mà, không việc gì phải lo lắng hết.
Trình Minh đỡ Tô Nam Thừa đang say, nhưng hắn không chịu lên xe.
“Công tử, hôm nay trời lạnh, tuyết vừa mới ngừng thôi. Ngài uống nhiều rượu quá, rất dễ cảm lạnh.” Trình Minh lo lắng.
“Không sao, hóng gió chút là tỉnh ngay thôi.” Tô Nam Thừa bước đi loạng choạng, nhưng đầu óc vẫn thanh tỉnh.
“Trình Minh à, ngươi muốn gì nhất?”
“Tiểu nhân muốn hầu hạ công tử thật tốt.”
“Ha? Không có thứ chính bản thân ngươi muốn sao? Hầu hạ ta thì sao là mơ ước được chứ?”
“Tiểu nhân chỉ muốn hầu hạ công tử thật tốt thôi, chờ công tử vị cập nhân thần.” Trình Minh nhỏ giọng nói.
Tô Nam Thừa cười tươi: “Được. Ta sẽ giúp ngươi được như ý nguyện.”
“Ngươi thông minh, trầm ổn, phản ứng nhanh. Ta rất hài lòng về ngươi.” Tô Nam Thừa nhìn phía trước: “Ngươi làm tốt hơn ta đấy.”
Dù sao Trình Minh cũng chỉ mới là hài tử mười mấy tuổi, cũng chẳng có mười mấy năm kinh nghiệm sống ở dị thế.
“Công tử ngài nói lời này khiến tiểu nhân rất hổ thẹn. Ngài không biết ngài tài giỏi đến mức nào. Ngài còn chưa mười lăm tuổi mà đã làm quan, có mấy người có bản lĩnh và có được cơ hội như thế này chứ? Cứ cho là dựa vào gia tộc của mình, nhưng ngài chính mình làm liền rất hảo. Có rất nhiều người coi trọng ngài, thích ngài. Trong tương lai, ngài sẽ còn tài ba hơn nữa.”
Tô Nam Thừa hít sâu một ngụm khí trời giá rét mùa đông, không nói gì nữa.
Sau khi hồi phủ, quả nhiên cảm giác say rượu biến mất hơn nửa. Rửa mặt xong, hắn cũng chẳng uống canh giải rượu mà trực tiếp đi ngủ.
Việc hôm nay hắn nói với Lạc Xuyên Hiền ngày mai là sinh thần đích mẫu, thực chất không phải là nói dối.
Quả thật sinh thần Phùng thị vào ngày mười chín tháng mười.
Cho nên mới sáng sớm tinh mơ, Tô Nam Thừa đã bị gọi dậy.
Thay đồ mới, ăn mấy miếng điểm tâm lót dạ, rồi nhanh chóng lao tới viện tử của Phùng thị.
Thân là nhi tử, dù sao cũng phải nhanh chóng thỉnh an trước đã chứ.
Ba mẹ chồng vẫn còn, sinh thần bà ta đương nhiên không thể làm mạnh tay được.
Có điều người trong nhà đều thích náo nhiệt. Vừa lúc vợ đệ đệ ruột của bà ta hồi kinh vấn an, dẫn theo hài tử tới.
Mấy ngày qua Tô Nam Thừa luôn đi sớm về trễ, nên chưa từng gặp bà ta.
Khi tới Đông viện, Tô Nam Thừa không thể trực tiếp vào phòng trên được, đành phải chờ người thông báo.
Không lâu sau có người chạy tới đón tiếp: “Thất công tử, ngài mau vào đi, trời lạnh lắm.”
Tô Nam Thừa đi vào, cởi áo choàng đưa cho nha đầu treo lên.
Trước tiên phải thỉnh an Phùng thị đã: “Hài nhi thỉnh an mẫu thân, hôm nay là sinh thần mẫu thân nhưng nhi tử lại đến muộn.”
“Đứng lên đi, không muộn không muộn. Hai ca ca không hiểu chuyện kia của ngươi vẫn chưa tới. Mới có Ngũ ca ngươi tới thôi.” Phùng thị cười nói.
Ngũ công tử cũng cười: “Đây là chuyện nên làm mà. Nhi tử không có việc gì, nên tới sớm chút. Các ca ca đều bận việc cả.”
Trong lúc nói chuyện thì mọi người cũng lần lượt tới.
Không riêng gì đại phòng, còn có cháu trai cháu gái mấy phòng khác cũng tới chúc thọ và tặng lễ cho đại bá mẫu.
Tô Nam Thừa tặng bà ta hai cuộn vải dệt bằng tơ.
Cái này là hắn được Thái tử ban thưởng. Nhưng hắn lại không dùng đến.
Khi lão thái thái sai người đến truyền lời, nói vừa lúc phu nhân thông gia cũng ở đây, buổi trưa sẽ bày tiệc ở chính viện, mừng sinh thần Phùng thị cũng như đón gió cho vợ của đệ đệ bà ta.
Tô Nam Thừa đợi mấy người quay lại, buổi trưa mới khai tiệc.
Khi canh giờ điểm trưa, chính viện cũng bắt đầu ồn ào náo nhiệt.
Hầu gia không ở đây, cha và mấy thúc phụ của Tô Nam Thừa cũng không có mặt. Hôm nay có phải ngày lễ đâu.
Nhưng những người khác đều có mặt.
Cũng có không ít người.
Em dâu Phùng thị đã ngoài ba mươi, dẫn cả trưởng nữ và trưởng tử tới.
Trưởng nữ năm nay mười lăm, trưởng tử mới chín tuổi.
Lão thái thái khách khí mời bà ta ngồi ghế trên, chỉ sau lão thái thái.
Đây là ý tứ dành cho khách nhân.
So với Hứa gia, vị cô nương Phùng gia này khác xa.
Đáng ra dòng dõi Phùng gia hiện giờ chẳng là gì cả.
Phụ thân Phùng thị mấy năm trước đã qua đời do bệnh, bà ta là trưởng nữ, đệ đệ trong nhà vẫn chưa trưởng thành.
Giờ được gả ra ngoài rồi.
Chức quan cao nhất cũng chỉ là lục phẩm mà thôi.