Mục lục
Mưu Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không bao lâu sau, điểm tâm nước trà lên bàn, mọi người lót dạ chút.

Mã đại nhân từ bên ngoài đi vào, hai tay đan vào nhau.

Có người vội vàng đến đón: “Đại nhân, có tin tức gì sao?”

Mã đại nhân lắc đầu: “Ngươi nói xem chúng ta có thể có tin tức gì chứ? Chỉ là việc này vô cùng tà ác.”

Tô Nam Thừa vẫn luôn ngồi uống trà ở đó, từ đầu tới đuôi không nói gì.

Chuyện quả thực là lớn.

Thông đồng với địch lộ ra, lần nào không phải là thây chất đầy đồng cơ chứ?

Một đoàn người, hơn một canh giờ cũng không thấy tin tức gì, cửa cung cũng sắp đóng lại, trước chỉ có thể xuất cung.

Trời đã tối, gió bấc hiu hiu thổi.

Hơi có chút hàn ý, Tô Nam Thừa nắm chặt áo choàng trên người: “Chư vị đại nhân, mai gặp lại.”

“Mai gặp lại.” Tất cả mọi người tạm biệt lẫn nhau.

Bước trong bóng tối về phủ, lại nhìn thấy tiền viện kêu người.

Tô Nam Thừa cũng không ăn được cơm, vừa thay quan phục xong đã đi.

Hầu gia vừa trở về, quan phục cũng chưa thay, Tô Anh Cừ hôm nay đại khái là về sớm, ngược lại là thường phuc.

Chức quan khác, đều là quan phục.

“Chuyện hôm nay, đều nghe nói rồi?”

Đám người vâng dạ.

Không ai biết cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, nhưng hiển nhiên là chuyện này rất quan trọng.

Chờ hỏi qua một vòng, Hầu gia nhìn Tô Nam Thừa: “Ngươi có tin tức gì không?”

“Bẩm tổ phụ, chuyện xảy ra đột ngột. Lúc truyền đến Đông cung đã không còn sớm. Tôn nhi cũng chỉ biết Thái tử điện hạ vội vàng đi đến chỗ bệ hạ, cái khác tạm thời vẫn chưa biết.” Tô Nam Thừa nói.

“Ngươi phái người đi hỏi Lạc Xuyên Hiền chút, vạn nhất hắn có chút manh mối thì sao?” Tô Nghi Thừa nói.

“Nhị ca, không được.” Tô Nam Thừa vội nói: “Việc này liên lụy trọng đại, việc này không nên gây thêm rắc rối, vạn nhất làm cho người chú ý, sợ là không nói rõ ràng được.”

“Ừm, tiểu Thất nói rất đúng.” Thành Khang Hầu nhíu mày nhìn Tô Nghi Thừa: “Mọi chuyện đều nên động não thêm chút.”

Tô Nghi Thừa vâng, trừng mắt liếc nhìn Tô Nam Thừa.

“Việc này quan trọng, các ngươi ai có tin tức, cần phải nói cho ta biết đầu tiên.” Thành Khang Hầu quét qua đám người một chút: “Ngàn vạn phải biết rõ chừng mực.”

Tất cả mọi người vâng dạ.

Việc này ai cũng không có đầu mối, tất nhiên là trở về. Hầu gia chỉ để lại trưởng tử và tam tử.

Tô Nghi Thừa đi chung với đại ca Tô Cẩm Thừa, không quá cao hứng: “Sao lại sợ đến vậy rồi?”

“Ngươi hồ đồ.” Tô Cẩm Thừa nhỏ giọng nói: “Vạn nhất chuyện này liên lụy đến Tam Hoàng tử thì sao? Đó là thông đồng với địch! Cần phải xoát nhà diệt tộc, quý phi nương nương là nữ nhi của Tô gia. Nếu như vậy... Ngươi cho rằng ngươi ta có thể trốn?”

Tô Nghi Thừa sững sờ, dừng lại nhìn Tô Cẩm Thừa: “Nhưng mà bệ hạ chẳng lẽ không tin Tam điện hạ?”

“Đệ dám cam đoan chắc chắn sao?” Tô Cẩm Thừa nói.

Tô Nghi Thừa không nói, sau một hồi thì lắc đầu.

Trong thư phòng tiền viện, Thành Khang Hầu nói: “Đứa con trai này của ngươi ngược lại là có chút mắt nhìn.”

Tô Anh Cừ biết ông nói là lão Thất.

“Chỉ tiếc, nó lại ở Đông cung.”

“Ừm, quan sát chút đi. Nó còn nhỏ, nếu như qua vài năm có thể nâng đỡ, chưa chắc nó đã không thành một trợ lực.”

“Phụ thân, chuyện này thực sự liên lụy đến Tam Hoàng tử thì làm sao cho tốt đây?” Tam gia nhíu mày: “Hoàng gia cũng đâu giảng đạo lý.”

“Trước mắt cũng chưa thể làm gì, trước cứ quan sát đã. Quý phi nương nương kia, hẳn là cũng có mưu đồ.” Thành Khang Hầu thở dài: “Bất kể là như thế nào, nhà chúng ta cũng đã theo đầu này rồi.”

Ngô Đồng viện vắng vẻ, cách đường phố không phải xa.

Nửa đêm Tô Nam Thừa tỉnh lại, chỉ nghe thấy tiếng bước chân chỉnh tề trên đường.

Lắng nghe thì chính là tiếng bước chân của quân đội.

Lúc đưa dâu hắn đã nghe qua tiếng bước chân này.

Đây hẳn là điều binh vào kinh trong đêm?

Quả nhiên trên xe Bắc Di, Hoàng đế liền trở nên khẩn trương.

Tô Nam Thừa nghĩ, khả năng mấy thích khách kia không phải là người Bắc Di, tuy nói Bắc Di bây giờ thế lớn, nhưng nếu trực tiếp phái người tiến vào trong đất Đại Nguyên, sao lại giết mấy quan lại có tội?

Nhưng chuyện thông đồng với địch này, làm Hoàng đế tất nhiên sẽ xem trọng.

Tô Nam Thừa nghĩ đến đó lại chìm vào giấc ngủ.

Ngài hôm sau lúc đang ăn sáng, Tô Nam Thừa nói: “Về sau gọi ta dậy sớm hơn một canh giờ, ta cũng đi theo sư phó trong nhà học một ít quyền cước.”

Tập võ trái lại không quan trọng, số tuổi này cũng chẳng học được cái gì.

Nhưng cường thân kiện thể thì có thể.

Dù sao cũng có thể ngủ đủ.

Liên Sinh đáp lời: “Trước đây ngài không hề thích cái này nha.”

“Không phải là do gần đây có nhiều việc sao.” Tô Nam Thừa hàm hồ nói.

Liên Sinh gật đầu xác thực.

Trước đó đi ra ngoài cũng cảm thấy bầu không khí kinh thành căng thẳng hơn. Người bán hàng rong trên đường cũng chẳng thấy.

Quan binh nhiều gấp đôi, xem kỹ đa số đều là ngoài thành.

Sau khi Tô Nam Thừa và Trình Minh bị ngăn lại cũng không nói gì, chỉ lấy ấn tín của mình ra cho người ta nhìn qua.

Sau đó liền thả cho hắn qua.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK