Ngô Tam Đăng nhận lệnh rời đi. Việc này vừa nổ ra, trên cơ bản tất cả nhân thủ của Thành Phòng Doanh đều đến rồi. “Tô đại nhân chu toàn.” Khúc Lĩnh đội nói. “Không dám không dám.” Có lẽ Khúc đại nhân đã dặn dò rồi, nhưng người ta là người ta, còn hắn là hắn. Cho dù có là trò hề thì cũng nên diễn chu toàn chứ. Dù thế nào cũng không thể để nhóm người này vào thành. Cho nên dù có giằng co bao lâu thì cũng đều vô ích thôi. Trời đêm rất...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.