Vừa nghĩ vừa thương xót cho thân mình: “Số em sao lại khổ như vậy chứ! Vốn dĩ nghĩ rằng có thể trông cậy vào anh mà trải qua cuộc sống tốt đẹp, nhưng anh lại lạnh lùng vô tâm, em thật lòng đối xử tốt với anh cũng không làm nóng được trái tim kia của anh.
Chúng ta đã là vợ chồng nhiều năm như vậy, anh cũng không nguyện ý ngủ với em?”
Chiến Hàn Quân tâm phiền ý loạn vì tiếng khóc của cô: “Thu Liên, nếu không chúng ta ly hôn đi?”
Tiếng khóc Thu Liên đột ngột dừng lại.
Cô hoảng sợ trừng đôi mắt như chuông đồng, khó tin nhìn Chiến Hàn Quân: “Em biết ngay mà, anh chắc chắn có người khác bên ngoài. Cho nên cánh cứng rồi nên mới muốn bỏ em đi theo người khác đúng không?”
Chiến Hàn Quân vô lực giải thích nói: “Anh không có. Anh chỉ là không muốn….để em tủi thân.”
Thu Liên bỗng nhiên khóc tới khàn cả giọng đứng lên: “Em không tin, anh chính là bên ngoài. Anh thích người phụ nữ trên bức.
tranh kia, anh nghĩ rằng em không biết sao?
Hơn nữa, bọn họ đều nói hiện tại anh được phú bà bao dưỡng, trên người có tiền nên anh chỉ muốn vứt bỏ vợ của mình đúng không?”
Hổ Tử nghe thấy tiếng khóc của mẹ nó thì sợ tới mức bỗng nhiên khóc rống lên.
Chiến Hàn Quân đi tới trước mặt Hổ Tử, ôm Hổ Tử lên, trấn an đứa nhỏ: “Bé con ngoan, đừng khóc.”
Thế nhưng Hổ Tử lại như có thù với anh, tay đấm chân đá anh, sau đó giấy dụa rời khỏi người anh nhảy xuống đất, chạy tới bên cạnh Thu Liên, ôm lấy mẹ rồi cùng khóc.
Chiến Hàn Quân vô cùng bất lực nhìn hai mẹ con, dùng phương thức giải quyết mâu thuẫn gia đình của anh nói: “Thu Liên, lời này anh chỉ nói một lần. Cho dù anh nghèo túng như bùn, anh cũng sẽ không lựa chọn ăn cơm mềm. Em tin thì tin, không tin thì thôi.
Chúng ta là vợ chồng đã lâu, sự tin tưởng không nên yếu ớt như vậy. Nếu như em không thể dễ dàng tha thứ cho tật xấu trên người anh, anh chỉ có thể để em rời đi.
Đương nhiên, anh sẽ không bạc đãi em.”
Thu Liên ôm đứa con ngồi trên sô pha khóc nức nở: “Không phải em không tin anh, chỉ là sau khi anh gặp chuyện không may thì luôn giấu mọi việc trong lòng. Anh làm công việc gì, kiếm được bao nhiêu tiền, anh chưa bao giờ nguyện ý chia sẻ với em. Em đi theo anh nhưng lại cảm thấy lòng của anh không ở chỗ em, không có cảm giác an toàn. Anh đề cập đến việc ly hôn với em. Anh bảo em nghĩ như thế nào đây?”
Đáy mắt Chiến Hàn Quân hiện lên một sự nghi hoặc: “Trước khi anh bị tai nạn xe chẳng lẽ không phải cũng có tính cách như này sao?”
Thu Liên nói: “Tuy rằng vẫn trầm mặc ít lời, thế nhưng không đến mức giống như bây giờ, em như một người xa lạ vậy, cả ngày anh lộ ra khuôn mặt lạnh như băng, cũng không muốn để ý tới em, chúng ta như vậy sao mà giống vợ chồng chứ?”
Nói tới đây, Thu Liên bỗng nhiên tiến tới trước mặt anh, ngồi xuống bên cạnh anh: “Chồng à, đêm nay chúng ta đừng tách ra nữa được không?”
Chiến Hàn Quân ghé mắt nhìn cô, tâm trạng vốn thả lỏng bỗng nhiên nhấc lên.
Anh theo bản năng muốn từ chối cô, thế nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt khát khao kia của Thu Liên thì Chiến Hàn Quân đành cắn răng gật gật đầu.
Thu Liên lau nước mắt trên mặt, nín khóc mỉm cười: “Vậy đêm nay em sẽ dỗ con ngủ sớm một chút.”
“Ừ”
Thu Liên ôm đứa con tới phòng em bé, đóng cửa, sau khi hát vài bài đồng dao cho nó, đứa nhỏ liền ngủ say.
Sau khi Thu Liên đi ra, Chiến Hàn Quân đã ngồi bên đàn dương cầm, đàn một bài “Hoa bỉ ngạn”.
Thu Liên tìm thấy một bộ đồ ngủ gợi cảm, trong mắt chứa ý cười thẹn thùng rồi đi vào phòng tầm.
Chiến Hàn Quân nghe thấy âm thanh tiếng nước chảy ra từ vòi nước, vẻ mặt bỗng chốc trở nên bí thương, có cảm giác như “Tráng sĩ vừa đi sẽ không bao giờ trở lại”.
Tâm hoảng ý loạn.
Dùng sức đè xuống phím đàn trong tay.
Vốn là một bài hát “Hoa bỉ ngạn” nhẹ nhàng bỗng trở nên rào rào như sấm, chấn động lòng người Trong phòng tắm, Thu Liên đứng dưới vòi hoa sen, vẻ mặt của cô cũng trở nên hấp dẫn.
Cô dùng bông tắm xoa mạnh lên làn da mềm mại và trắng nõn của mình giống như muốn tẩy sạch lớp da cũ đã mục nát này, sau đó tạo ra một làn da mới rực rỡ trắng nõn không tỳ vết Giống như trẻ con mới sinh vậy, thuần khiết không tỳ vết.
Thói quen ban đầu chỉ tắm rửa nửa tiếng, bởi vì lo lắng rằng anh có bệnh sạch sẽ mà Thu Liên tắm rửa mất một tiếng rưỡi.
Chờ sau khi cô đi ra khỏi phòng tắm, cô cười thoải mái tới trước mặt anh, ôn nhu hỏi: “Chồng à, vì sao anh chỉ đàn một bài này vậy?”
Chiến Hàn Quân nói: “Ngày mai muốn đi dạy học cho đứa nhỏ của nhà chủ.”
Thu Liên cái hiểu cái không gật gật “Là do không quen sao? Vậy anh đánh thêm vài lần đi”
Chiến Hàn Quân cầm tờ chỉ phiếu trên bàn xuống đưa cho Thu Liên: “Đây là tiền lương mà người chủ đã trả trước cho anh một năm. Em cầm đi.”