Nghiêm Linh Trang đáp: “Cảm ơn người ta thì nên thể hiện một chút thành ý chứ. Chi bằng anh mời tôi một bữa đi.”
“Cô muốn ăn gì?” Chiến Hàn Quân nói với vẻ mặt không tình nguyện như thể anh đang cố phải chịu một hình phạt rất nặng.
Nghiêm Linh Trang suy nghĩ hồi lâu: “Tôi dẫn anh đến một nơi.”
Nghiêm Linh Trang đưa Chiến Hàn Quân đến một khách sạn năm sao ở thủ đô và chọn một phòng riêng cho tình nhân.
Khi Chiến Hàn Quân trông thấy ngôi nhà hoa lãng mạn, trong mắt anh thoáng lên vẻ bất lực. Nhưng vì cảm ơn Nghiêm Linh Trang, anh chỉ có thể đè nén sự bất mãn ở trong lòng mình.
Nghiêm Linh Trang ngồi ở đối diện anh, khi người phục vụ đến gọi món, Chiến Hàn Quân ga lăng đã đưa thực đơn cho Nghiêm Linh Trang.
“Cô chọn đi”
Nghiêm Linh Trang đã gọi những món ăn ngày thường mà anh yêu thích nhất.
Trong khi Chiến Hàn Quân đang còn do dự có nên gọi một phần ăn nhẹ cho mình hay không thì Nghiêm Linh Trang đã gửi lại thực đơn cho người phục vụ.
Người phục vụ mỉm cười rồi rời đi.
Chiến Hàn Quân thầm nghĩ, nữ ma đầu này e là từ nhỏ đã được nuông chiều đến hư: rồi, nên mới tự cao tự đại như thế, chắc sẽ không biết nghĩ cho người khác đâu.
Ngay sau đó, người phục vụ đã bày thức ăn ngon ra bàn.
Chiến Hàn Quân trông thấy trên bàn toàn là những món ăn nhẹ mà lấy làm kinh ngạc: “Cô không ăn cay?”
Nghiêm Linh Trang hai tay ôm lấy mặt, cười nói: “Anh không nhìn thấy sao? Tôi đang chiều theo anh đó”.
Chiến Hàn Quân: “..”
Thế hóa ra vừa rồi anh đã lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử sao?
Lời nói của Nghiêm Linh Trang quả nhiên là có phần cả nể, không hề có một chút gì khoa trương.
Tuy rằng Nghiêm Linh Trang là người gọi món nhưng món nào cũng hợp với khẩu vị của anh.
Chiến Hàn Quân ăn một cách thích thú.
Nghiêm Linh Trang nhìn anh với ánh mắt tươi cười đầy sự cưng chiều.
“Chỉ cần nhìn tôi ăn là có thể no bụng hả?” Chiến Hàn Quân quắc mắt liếc nhìn cô, tức giận nói “Anh chưa bao giờ nghe câu trai đẹp hơn cơm sao?” Nghiêm Linh Trang bỏ hết sĩ diện nói một cách trêu chọc.
Khuôn mặt tuấn tú của Chiến Hàn Quân trong nháy mắt tối sầm lại Anh không thích người khác khen anh đẹp.
Nghiêm Linh Trang cảm thấy tình thế có phần không đúng lắm, liền nhanh chóng cầm đũa gắp thức ăn cho vào miệng Khi cô đưa tay ra khỏi mặt, Chiến Hàn Quân trông thấy trên gương mặt đen như mật của cô đã in hẳn năm dấu tay từ lúc nào.
Dạ dày Chiến Hàn Quân bỗng dưng phát ra tiếng kêu đáng sợ.
Nghiêm Linh Trang vội vàng đứng lên: “Bệnh đau dạ dày lại tái phát sao?”
“Không phải do dạ dày, là bệnh sạch sẽ thôi”
Nghiêm Linh Trang: “..”
Chiến Hàn Quân chỉ vào mặt cô: “Cô đang muốn đi diễn kịch sao?”
Nghiêm Linh Trang lúc này mới phát hiện, hóa ra là do dầu mật ong của cô làm cho anh cảm thấy buồn nôn.
Nhưng… anh muốn trêu chọc cô một cách tàn nhẫn như thế sao?
Thật là không có phong thái của một quý ông chút nào!
Nghiêm Linh Trang nghiêm túc giải thích với anh: “Đây là dầu mật ong dùng để chăm sóc da, do chúng tôi tự đặc chế. Nó có tác dụng dưỡng ẩm và làm đẹp da rất hiệu quả.”
Đôi mắt đầy ma mị của Chiến Hàn Quân tràn ngập sự bối rối sâu sắc: “Cô chắc chắn như thế này là… đẹp hả?”
Con mắt thẩm mỹ của anh có vấn đề gì sao?
“Thật sự rất là xấu.” Anh thẳng thắn nói.
Nghiêm Linh Trang đáp: “Tôi biết mà, nhưng đây chỉ là lớp dầu mật ong thôi, nó chỉ là bảo vệ da mặt tôi thôi”
Chiến Hàn Quân nhìn cô với ánh mắt nghỉ ngờ: “Cô muốn che giấu cái gì? Xấu cũng không phải là lỗi của cô!”
Nghiêm Linh Trang buồn rầu nói: “Vì mặt mộc của tôi thật sự rất đẹp. Trong cuộc họp, tất cả ánh mắt của nhân viên đều đổ dồn về khuôn mặt tôi. Vì không muốn ảnh hưởng đến quá trình làm việc, cho nên tôi đã nghĩ ra cách này để làm đẹp và che khuyết điểm của mình”
Chiến Hàn Quân: “..”
Nhìn khuôn mặt bóng nhờ và đen sạm của cô… Anh không thể tưởng tượng nổi nhan sắc của cô đẹp đến độ nào.
Hàn Quân trêu chọc một cách tàn nhãn: “Cô có bao giờ bị nhan sắc của mình hiện giờ dọa đến ngất xỉu chưa?”