Mục lục
Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ai cũng không được phép đi theo” Lâm Miên bá đạo ra lệnh “Cậu chủ không thể đánh, nhưng người này có thể đánh, đánh anh ta đi” Sau đó mười người như bầy ong nhào về phía Lâm Miên “Mẹ kiếp” Lâm Miên thầm mắng một tiếng, tựa lưng vào vách đá để che chắn. Nắm đấm của những người đó như mưa mà rơi vào trên người anh ấy.

Chiến Hàn Quân chậm rãi đi vào bên trong, anh đi qua một con đường gỗ, phía trước là những ngôi nhà. Tim Chiến Hàn Quân nhảy thật nhanh mà không thể nào giải thích nổi.

Anh đẩy cửa phòng đang đóng duy nhất ra. Một người phụ nữ mảnh khảnh đang ngồi trên giường, Chiến Hàn Quân vẫn chưa thấy rõ hình dáng của bà. Bà đột ngột chui vào trong chăn, đem mình giấu đi.

Chiến Hàn Quân nuốt ngụm nước bọt, bước chân nặng nề đi tới. Đứng ở trước đầu giường.

Anh nhìn thấy mái tóc dài màu nâu đang lộ ra bên ngoài. Trong lòng Chiến Hàn Quân càng hồi hộp đến không cách nào nói rõ được.

Lấy lại giọng một cái, âm thanh trầm thấp mê người vang lên: “Con sẽ không làm tổn thương mẹ đâu, mẹ đi ra đi”

Người phụ nữ từ trong chăn ló đầu ra, Chiến Hàn Quân thấy mặt bà, bị sợ mà lùi một bước dài về phía sau.

Mặc dù vẫn còn sự thùy mị thướt tha như cũ, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng biết lúc trẻ bà xinh đẹp như thế nào. Nhưng gương mặt đó, bị teo cơ, mặt mũi gầy gò, như ma quỷ đáng sợ vậy.

Nước mặt của người phụ nữ lăn dài trên gò má, lần nữa chui vào trong chăn.

Bà vừa kéo chăn lên che mình, Chiến Hàn Quân nghe thấy tiếng khóc thút thít như một đứa trẻ truyền tới. Anh sững sốt nhận ra phản ứng vừa rồi của mình đã làm tổn thương bà, Chiến Hàn Quân buồn bã nói: “Thật xin lỗi, con không phải sợ mẹ, con chỉ là đau lòng vì mẹ”

Người phụ nữ dừng khóc thút thít, lúc này, giọng nói rất nhỏ của bà từ trong chăn truyền ra: “Đứa trẻ, con đi đi”

Một tiếng gọi đứa trẻ này của bà, kêu có vài phần mờ ảo. Nhưng sau khi Chiến Hàn Quân nghe được thì nước mắt lưng tròng.

“Mẹ là mẹ phải không?”

Người phụ nữ nghe được hai chữ mẹ này, có lẽ vì quá kích động mà xé rách chăn nệm.

Lộ ra cả cơ thể đều bị teo, tình trạng vô cùng gầy gò.

“Đứa trẻ?” bà khóc càng thương tâm hơn.

“Thật xin lỗi, thật xin lỗi, thật xin lỗi” Bà nói liên tục mười mấy lần xin lỗi.

Chiến Hàn Quân bắt được cánh tay bà, dịu dàng nói: “Tại sao phải xin lỗi?”

“Mẹ sợ ảnh hưởng đến Quốc Việt. Mẹ không phải cố ý, mẹ chỉ muốn nhìn thăng bé một chút.” Lời nói của bà còn rất nhiều thiếu sót, nên nói mỗi một chữ khiến người khó hiểu mà đoán hơn nữa ngày.

Sau khi Chiến Hàn Quân đoán mò ý của bà, nói: “Con không trách mẹ. Nếu như Quốc Việt biết sự thật, thẳng bé cũng sẽ không trách mẹ. Chúng con rất biết ơn người vì đã âm thầm yêu thương chúng con nhiều năm như vậy”

Chiến Hàn Quân ngồi ở trên giường: “Con cống người ra ngoài”

Người phụ nữ lắc đầu: “Không không, mẹ không ra ngoài”

Chiến Hàn Quân tận tình khuyên bảo: “Mẹ cần phải chữa trị.”

Người phụ nữ đột ngột cười lên, bà run rẩy vuốt ve khuôn mặt của Chiến Hàn Quân: “Mẹ có chết cũng không tiếc”

Trong nháy mắt, Chiến Hàn Quân nổi điên lên: “Nói nhảm gì vậy. Con muốn mẹ sống khỏe mạnh, con sẽ chăm sóc mẹ thật tốt”

Ý thức được mình quá hung dữ, anh lập tức hạ giọng xuống: “Chẳng lẽ mẹ mới vừa gặp con mà đã muốn tách ra sao? Chẳng lẽ mẹ không muốn nhìn thấy Quốc Việt khỏe mạnh lớn lên sao?”

Người phụ nữ khóc, gật đầu. Leo lên lưng của Chiến Hàn Quân.

Lúc Chiến Hàn Quân cống bà ra, người đàn ông kia cũng đã trở lại. Ông tức giận đứng ở trước mặt Chiến Hàn Quân: “Bà ấy là của tôi, tôi không cho phép bất kì ai nào mang bà ấy đi”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK