Dư Thiên An lúc này mới hiếu kì mà nhìn về phía cô, đáy mắt tràn ngập tia chất vấn: “Bị nhốt như vậy, mà tâm trạng cô vẫn tốt được à?”
Linh Trang gật gật đầu: “Thời điểm đó tôi phẫu thuật thẩm mỹ trở về, anh Hàn Quân tức giận đến không để ý tới tôi nữa. Tôi đã phạm sai lầm rồi, anh ấy liền đem tôi trói cả lại. Tôi rất vui mừng, vui mừng vì anh ấy đã không vứt tôi ra ngoài, mà là để tôi ở bên cạnh anh ấy.
Dư Thiên An như thể nghe được câu chuyện lạ.
Khoảng thời gian này, bà ta cực kỳ bi ai tuyệt vọng, cảm thấy bản thân bị bạn bè xa lánh, thậm chí còn nản lòng thoái chí đến nỗi tìm cách để tự sát, nhưng mà những lời nói này của Linh Trang, lại làm cho bà ta vô cùng tin tưởng.
Người nhà của bà ta cũng không có vứt bỏ bà ta mà!
Dư Thiên An kinh ngạc nhìn về phía Linh Trang mà nói: “Tại vì sao lại nói với tôi mấy cái này?”
Sắc mặt Linh Trang nhàn nhạt lãnh đạm nói: “Cảnh xúc dâng trào vì cảnh vật mà thôi.”
Đáy mắt của Dư Thiên An thủy quang liễm diễm.
“Cô đến đây làm cái gì thế?” Dư Thiên An lại hỏi.
Linh Trang bình tĩnh như nước nói: “Tôi muốn kết hôn cùng với anh Hàn Quân. Bà nghĩ trăm phương ngàn kế ngăn cản chúng tôi yêu đương, kết quả thì lại hoàn toàn ngược lại.
Tôi nghĩ, trong cuộc chiến này của tôi và bà, cuối cùng thì đến cuối tôi cũng là người thẳng cuộc”
Dư Thiên An không tức giận mà ngược lại còn cười: “Chúc mừng cô nhé”
Linh Trang đứng dậy, mở khóa sắt của Dư Thiên An ra, nói: “Anh Hàn Quân sẽ không giết bà đâu, nhưng cũng sẽ không nhẹ nhàng bỏ qua cho bà dễ dàng như vậy. Tôi có thể giúp bà rời khỏi Ngọc Bích, nhưng mà không biết bà bà có nguyện ý tiếp nhận sự trợ giúp của tôi hay không?”
Dư Thiên An nhìn về phía Linh Trang, Đôi mắt đó của Linh Trang, trong suốt diêm lệ, thoạt nhìn xem ra rất trong trẻo, một chút tạp chất cũng không có nữa. Nếu như nhất định cần phải giải đáp và đọc hiểu được ánh hào quang tràn ngập bên trong mắt của cô thoát ra ngoài, thì đó chính là một loại ánh sáng từ bi chói lọi.
Không giống Tú Hòa hay là Chu Mã, lúc nào cũng lộ ra một màu đen của tia u tối nắm lấy bất định Dư Thiên An nặng nề mà gật gật đầu.
Linh Trang có chút ngạc nhiên hỏi: “Không sợ tôi hại bà à?”
Dư Thiên An nói: “Lần đó tôi nợ cô một mạng mà”
Sau khi Linh Trang rời đi vườn Hương Đỉnh, hai giờ sau đó, ông cụ Niên khi đi thăm con gái, mới phát hiện ra Dư Thiên An đã không cánh mà bay mất rồi Điều này làm cho ông cụ Niên rất lo lẳng, người mà ông ta nghĩ đến đầu tiên chính là Nghiêm Linh Trang, ông cụ Niên cự kỳ bi ai mà nói: “Là tôi sơ sót, Linh Trang là người hận Dư Thiên An nhất mà, tôi làm sao có thể không hề đề phòng mà để cho con bé vào gặp Dư Thiên An được chứ?”
Ông cụ Niên lảo đảo đi vào tòa thành Ái Nguyệt, gào thét nói muốn gặp Nghiêm Linh Trang.
Linh Trang đang ở trong phòng ngủ mà ngủ say sưa, không chút nào biết đến sự thay đổi ở bên ngoài.
Chiến Hàn Quân và ông cụ Chiến tự mình ra tiếp ông cụ Niên, ông cụ Niên cực kỳ bi ai mà nói với bọn họ: “Hàn Quân à, mẹ của con mất tích rồi: Chiến Hàn Quân thần sắc vô cùng lạnh lùng: “Như vậy chẳng phải là càng tốt hơn sao?”
Như vậy thì anh sẽ không cần thiết phải đi suy nghĩ lập kế hoạch cân nhắc rõ ràng là làm thế nào để trừng phạt Dư Thiên An nữa rồi.
Ông cụ Niên nói: “Hàn Quân à, Linh Trang buổi sáng hôm nay đi đến thăm mẹ của con Sự mất tích của mẹ con nhất định là không thể không liên quan đến Linh Trang được, phải không?”
“Không thể nào” Chiến Hàn Quân chém đinh chặt sát mà nói. “Cô ấy mặc dù hận Dư: Thiên An, nhưng mà tuyệt đối sẽ không làm khó Dư Thiên An. Càng không thể nào đi cứu Dư Thiên An được. Việc này, không có liên quan gì đến cô ấy”