Cờ đỏ viết chữ “Chiến”, cờ trắng viết chứ “Dư?. ngôn tình ngược
“Chiến Bá Trọng, ông đã xúc phạm cô của tôi và giết cô ấy. Tôi muốn hai ngàn mạng người nhà họ Chiến của ông đền mạng cho cô ấy” Giọng của Dư Nhân rất nhẹ nhàng, giống như gió trên địa ngục, nhàn nhạt yếu ớt.
Ánh mắt Dư Nhân nhìn vào đám con cháu phía dưới Chiến Bá Kiên, ánh mắt anh ta hơi tối sầm lại.
Một khi thẻ bài sinh tử được tạo thành, không thể bị phá hủy.
Đột nhiên một bàn tay mảnh khảnh duỗi ra, lấy ra thẻ bài sinh tử của Nghiêm Linh Trang và Quốc Việt.
Khi đến lượt Lạc Thanh Tùng và Lạc Thanh An, gương mặt điển trai của Dư Nhân rất bất ngờ.
“Thanh Tùng, Thanh An, tại sao lại là họ?”
Thần Ẩn sứ giả đi ra, mặc một chiếc áo choàng đen trùm đầu, bên trong màu trắng, cúi đầu, trên mặt mang một chiếc mặt nạ đặc biệt, chỉ lộ ra một đôi mắt, cung kính nói: “Cậu chủ, thân phận của Nghiêm Linh Trang có điểm nghỉ ngờ.”
“ð? Nói”
Giọng nói của Thần Ẩn sứ giả được cải trang đặc biệt, giọng nói biến thành một luồng khí không thể nhận ra, “Tám năm trước, người yêu thời thơ ấu của Chiến Hàn Quân là Nghiêm Linh Trang đã chết trong một vụ tai nạn xe hơi. Vài tháng sau, Chiến Hàn Quân kết hôn với Lạc Thanh Du. Sáu năm sau, Lạc Thanh Du ngã xuống tòa nhà và chết. Hai năm sau đó, Nghiêm Linh Trang trở về”
Dư Nhân cầm thẻ sinh tử của Nghiêm Linh Trang, khuôn mặt đẹp trai lộ ra vẻ không dám tin.
“Cái này mà kỳ quái sao?”
Thần Ẩn sứ giả lại nói: “Nhưng chúng tôi phát hiện ra một điều rất kỳ lạ. Tám năm trước, rõ ràng Chiến Hàn Quân đã lấy Lạc Thanh Du, nhưng Cục Dân chính lại đăng ký tên của anh ta và Nghiêm Linh Trang.”
Một lúc lâu sau, Dư Nhân mới nhận ra điều gì đó, “Tôi hiểu rồi, Nghiêm Linh Trang là Lạc Thanh Du, Lạc Thanh Du cũng chính là Nghiêm Linh Trang. Nếu không, ba đứa bé thông minh kia làm sao có thể bảo vệ Nghiêm Linh Trang nhiều như vậy?”
Thần Ẩn sứ giả nói: “Làm sao giải thích được việc Nghiêm Linh Trang từ cõi chết sống lại?”
Dư Nhân sắc mặt tái nhợt, “Đoạn xá trùng sinh.”
Dư Nhân nâng thẻ bài sinh tử của Nghiêm Linh Trang đặt ở trước mặt, ‘Nghiêm.
Linh Trang, em yêu anh ta như thế sao? Sống hai kiếp vẫn không thể buông bỏ anh ta?”
Biết được tình yêu độc nhất vô nhị của Nghiêm Linh Trang dành cho Chiến Hàn Quân, trái tim Dư Nhân ngập tràn chua xót.
“Anh phải làm thế nào? Nghiêm Linh Trang, em có nguyện ý trở lại vì anh không?”
Sau đó anh ta rút ra các thẻ bài sinh tử của Lạc Thanh Tùng và Lạc Thanh An, đặt chúng vào giữa thẻ bài của Nghiêm Linh Trang và Chiến Quốc Việt.
Sau đó anh nói với Thần Ẩn sứ giả, “Truyền lệnh xuống, tôi sẽ tự mình quyết định sinh tử của bốn người này.”
Thần Ẩn sứ giả gật đầu, “Được.”
Sau đó nói: “Cậu chủ, sa bàn đã hoàn thành. Chỉ cần cậu chủ ra lệnh, người của chúng ta có thể ra tay ngay, một lưới tóm gọn người trong sa bàn”
Dư Nhân suy nghĩ một chút, “Trước tiên gửi một chút quà cho nhà họ Chiến, để bọn họ chết như thế thì lợi cho bọn họ quá”
Thần Ẩn sứ giả gật đầu, “Vâng”
Bước ra khỏi tòa tháp dành riêng cho lễ đài của các vị thần, Dư Tiền tò mò hỏi: “Cậu chủ, Chiến Hàn Quân không phải là người bình thường. Nếu chúng ta không nhanh chóng giải quyết đống lộn xộn này, nếu anh ta nghỉ ngờ chúng ta, mọi chuyện sẽ không suôn sẻ như thế đâu.”
Dư Nhân nói, “Cậu chỉ thích khen ngợi anh ta à!”
Dư Tiền liếm môi, từ tận đáy lòng cậu ta rất kính trọng Chiến Hàn Quân, cậu ta cho rằng anh là một đối thủ đáng sợ.