Một lúc sau Linh Trang rốt cuộc nhận rõ ra một sự thật: Dư Thiên An là mẹ của Chiến Hàn Quân, đây là vĩnh viên sửa đổi không được dòng máu chảy trong người.
Nếu cô hy vọng Chiến Hàn Quân vì cỏ mà dứt bỏ tình mẫu tử, cô càng hy vọng mình không là người thân người thân của anh thì tốt hơn, hơn nữa càng hi vọng thì càng xa vời.
“Linh Trang!” Dư Nhân nhanh chóng chạy tới, nhanh chóng bế Linh Trang lên.
Linh Trang liền ở lại biệt thự của Dư Nhân. Ở trong phòng Nghiêm Tranh Ngọc nghỉ ngơi, chờ đợi thân thể phục hồi như cũ.
Mang theo lời nói về Linh Trang trìu mến, vì Linh Trang giải thích mà nói: “Người thương con gái người con hiểu, liền oán trách Linh Trang. Chẳng lẽ tính mạng Linh Trang không phải được ba mẹ cô ấy thương yêu? Ông cứ phải làm khó cô ấy, sao ông không quản được con gái của mình? Hiện tại con gái ông như thế, ông liền tới oán trách Linh Trang? Cô ấy thân thể không tốt, Linh Trang sẽ không vô cớ kiếm chuyện dâu?”
Chiến Bá Minh cả giận nói: “Hàn Quân, bà ấy chính là mẹ của con đó”
Chiến Hàn Quân không cam lòng yếu thế nói: “Linh Trang là vợ của con. Bởi vì yêu con, hai lần bị bà ấy đánh. Cô ấy có thể không tính chuyện xưa, các người tưởng những gì các người gây ra không quan trọng sao? Không phải. Là Linh Trang quá để ý để tâm trạng của con, cho nên đem bao nhiêu ủy khuất nuốt vào trong bụng hết thôi”
Chiến Hàn Quân nói, làm Chiến Bá Minh cùng ông cụ nhà họ Chiến á khẩu không trả lời được.
Chiến Hàn Quân thân hình run rẩy, nói: “Mẹ có các người quan tâm, thì con xin đi trước. Thân thể Linh Trang cũng không tốt, con còn phải đi lo lắng cho cô ấy”
Chiến Bá Minh tức giận nói: “Tốt xấu con chờ đến khi mẹ con thoát khỏi nguy hiểm rồi muốn đi đâu hẳn đi. Mẹ con sinh ra con, cả đời đều vì con mà vướng bận, bà ấy nếu ra tới nhìn không thấy con, bà ấy sẽ ở”
Chiến Hàn Quân nói: “Con vừa rồi để Linh Trang ở biệt thự, Linh Trang cũng sẽ rất khổ sở.
Xin lỗi”
Anh xoay người, liền như gió mau chóng chạy đi.
Thực nhanh, Chiến Hàn Quân liền tới Dư Nhân nhìn thấy Chiến Hàn Quân, nói, “Nha, anh còn biết anh còn có vợ? Anh ôm mẹ anh đi mất, kiên quyết liền đi mất như vậy, chưa từng quay đầu lại nhìn vợ anh một cái. Sau khi anh đi vợ của anh liền ngã quy anh có biết hay không?”
Chiến Hàn Quân biết được Linh Trang vừa mới phát tác chứng hoảng sợ, tức khắc cảm thấy áy náy vạn phần.
“Hiện giờ cô ấy đang ở đâu?” Trong lời nói của anh không che dấu được sự run rẩy. Dư Nhân nhìn về phía phòng Nghiêm Tranh Ngọc, “Chị cô ấy đang chăm sóc cô ấy trong phòng”
Chiến Hàn Quân quay chân hướng phòng Nghiêm Tranh Ngọc đi tới Linh Trang nằm ở trên giường, sốt cao không hạ, cả người mơ mơ màng màng. Lúc Chiến Hàn Quân đi vào, liền nhìn thấy cô hai mắt nhắm nghiền, trong miệng mơ màng nói mớ.
“Linh Trang, em làm sao vậy?”
Anh nghe được Linh Trang mơ mơ màng màng nói: “Anh Quân, em phải đi rồi. Anh hãy chăm sóc tốt cho mình”
Anh cả người tức khắc xụi lơ trước giường.
“Linh Trang, anh biết em không thích nơi này, được, anh đưa đi khỏi núi Núi Châu Phong. Em hãy mau khỏe lên, chờ sau khi em đã khỏe lại, chúng ta liền trở về thành phố”