Chắc nên gọi anh ta là “Quân ba tuổi” rồi!
Trước cổng hội trường, hàng chục vệ sĩ mặc sắc phục đứng chỉnh †ề hai bên cổng với những khẩu súng thép trên tay.
“Wow, sự cám dỗ của đồng phục” Lạc Thanh Du lè lưỡi tỉnh nghịch.
Ánh mắt lạnh lùng của Chiến Hàn Quân ngắm vào cô.
Lạc Thanh Du thành thật nói: “Trông ngầu thật đấy!”
Chiến Hàn Quân kéo tay cô sát vào anh: “Từ nay về sau, không được phép rời tầm mắt khỏi tôi”
“Vậy đi toilet thì phải làm sao? Ngài Quân muốn đi wc nữ cùng tôi à?”
Chiến Hàn Quân bị cô làm cho đuối lý: “Em theo tôi đến wc nam”
Lạc Thanh Du: “…”
Bước vào hội trường, Lạc Thanh Du bị sức chứa vĩ đại của hội trường này làm cho kinh ngạc.
Khắp nơi đều là những cột đá La Mã bằng ngọc cẩm thạch, những bức phù điêu sống động như thật khắc trên tường, vô số cửa mái vòm kiểu châu Âu, đèn chùm pha lê, hội trường này thật đúng với tên gọi của nó: Hội trường Anh Luân.
Mặc dù hội trường đã có hơn một ngàn khách quý, nhưng nó chẳng là gì so với sức chứa của hội trường này.
Lạc Thanh Du không biết tại sao lại nhớ đến đám cưới của cô với Chiến Hàn Quân bảy năm trước, quy mô của đám cưới cũng tương đương với bữa tiệc sinh nhật của ông nội hôm nay.
Hôm đó cô chịu đựng đủ mọi ánh mắt khinh miệt chế giễu của những người khách quý. Còn cô thì cô độc không có chỗ dựa, kiên trì nắm tay Chiến Hàn Quân trong sự hờ hững của anh mà đi đến cùng.
Cô nghĩ rằng sau ngày hôm nay, sẽ chính thức mở ra cuộc sống hạnh phúc của cô và anh.
“Ngài Quân, tôi có hơi chóng mặt” Cô đáng thương nhìn anh. “Tôi có thể không đi không?”
Chiến Hàn Quân nhìn thấy đồng tử của cô có hơi co lại, sợ sệt. Giống như lúc kết hôn với anh bảy năm trước… cũng yếu đuối bất lực như thế.
Anh ôm cô vào lòng: “Đừng sợ, có tôi.”
Lạc Thanh Du run rẩy đi theo anh và đi về phía trung tâm của sân nhảy.
Để tiếp thêm can đảm cho bản thân, cô thuận tay lấy một ly rượu trắng trên giá rượu.
“Bỏ xuống” Chiến Hàn Quân nghiêm khắc ra lệnh.
“Ngài Quân, tôi có hơi khát.”
“Rượu không thể làm dịu cơn khát”
Anh đặt ly rượu của cô trở lại vị trí cũ, sau đó đi lấy một ly sữa cho cô.
“Ngài Quân, cái này là chuẩn bị dành cho mấy bạn nhỏ mà”
“Tôi biết” Lạc Thanh Du bực bội!
Biết mà còn cho cô uống, xem cô là đứa trẻ lên ba chắc?
€ô từ từ nhận lấy nó, nhận lúc anh không chú ý lại lén lút để lại chỗ cũ Chiến Bá Nam đang cùng nhau uống rượu trò chuyện với mấy cô gái tóc vàng, nhìn thấy Chiến Hàn Quân lập tức đi tới.
“Hàn Quân, chú có chuyện muốn nói với cháu”
Lạc Thanh Du tinh ý bước sang một bên, nhưng Chiến Hàn Quân đã kéo cô lại. “Nói đi!”
Chiến Bá Nam giật giật khóe môi, muốn nói nhưng lại do dự.
“Cô ấy không phải người ngoài” Chiến Hàn Quân nói.
Chiến Bá Nam nói: “Chuyện có liên quan đến vụ bê bối của nhà họ Chiến!”
“Nói đi”
Chiến Bá Nam bật cười khanh khách. Tên này có phải bị trúng tiếng sét ái tình mà choáng váng đầu óc rồi không?
“Hôm qua khi thu dọn khách sạn đó, phát hiện một thi thể cháy đen trong tủ quần áo phòng một bảy tư…”
Lạc Thanh Du kêu lên thất thanh: “Á…
Chiến Bá Nam bất lực nhún vai: “Tiểu mỹ nhân của cháu bị dọa sợ rồi”
Chiến Hàn Quân nhìn khuôn mặt tái nhợt của Lạc Thanh Du nói: “Qua đó đợi tôi”
Lạc Thanh Du dường như hớt hãi chạy đi.
Chiến Hàn Quân hung dữ nhìn chăm chằm Chiến Bá Nam, Chiến Bá Nam ra vẻ ủy khuất nói: “Làm ơn đi, là cháu bảo chú nói”
“Người chết là ai?” Chiến Hàn Quân hỏi.