Nhưng chỉ phí y tế, tôi chắc chắn sẽ tìm cách để trả lại cho cô”
Nghiêm Linh Trang dở khóc dở cười.
Tên này sao lại không có tiền chứ, toàn bộ Á Châu đều là sản nghiệp của anh.
“Không có tiền, lấy thịt trả cũng được.”
Cô nở nụ cười ngả ngớn.
Thật vất vả lắm Chiến Hàn Quân mới sinh ra một chút thiện cảm đối với cô nhưng lại vì câu nói ấy mà tan biến hết.
Anh tức giận nhìn cô chằm chằm…
Nghiêm Linh Trang vội vàng thu lại vẻ mất kiềm chế.
Cô vẫn nên để lại cho mình một con đường phía sau, có thể một ngày nào đó anh khôi phục trí nhớ, lấy tính cách có thù tất báo của anh, còn không bắt nạt cô mới lạ.
Vào lúc chạng vạng tối, cũng là khoảng thời gian cao điểm, tiếng còi của xe cứu thương được lặp đi lặp lại không dứt dưới lầu bệnh viện Á Châu.
Chiến Hàn Quân từ trên giường bệnh ngồi dậy, biểu tình trên mặt trở nên có chút khẩn trương cùng lo lắng.
Thu Liên nói với anh rằng tình hình của Lâm Miên không lạc quan lắm.
Nhưng Lâm Miên đối với anh mà nói, lại rất quan trọng.
Một người có thể vì anh mà bán mạng, Chiến Hàn Quân đã coi anh là người nhà thân thiết nhất của mình.
Các nhân viên y tế chạy trên hành lang để đón bệnh nhân ở tầng dưới với tốc độ nhanh nhất có thể.
Nghiêm Linh Trang thong thả đi tới trước mặt Chiến Hàn Quân, một tay nhẹ nhàng ấn vào vai anh, an ủi nói: “Đừng lo lẳng, có tôi ở đây, tuyệt đối sẽ không để cho bạn anh xảy ra chuyện.
Chiến Hàn Quân ngơ ngác nhìn cô, lúc Nghiêm Linh Trang nói lời này, gần như là một lời hứa.
Không thể giải thích được, trái tim đang lo lắng của anh chìm xuống.
Chẳng bao lâu, Lâm Miên đã được đưa lên phòng bệnh trên lầu.
Nghiêm Linh Trang cùng Chiến Hàn Quân đi tới trước mặt Lâm Miên, giờ phút này hai mắt anh ấy nhảm chặt, ấn đường đen, da khô nhăn nheo.
Không có chút đặc trưng của người sống Chiến Hàn Quân nhìn thấy Lâm Miên như vậy, tìm đau như bị đao cắt “Lâm Miên”” Tiếng khóc đau đớn của anh vang lên Nghiêm Linh Trang nhìn Chiến Hàn Quân, sự đau khổ của anh, cô thu hết vào đáy mắt.
Nghiêm Linh Trang rất biết ơn với Lâm Miên.
Bởi vì Lâm Miên cứu anh Hàn Quân của cô, khiến cho nỗi cô đơn tịch mịch chờ đợi của cô rốt cục cũng có ngày nở hoa kết quả.
Cho dù như thế nào, cô cũng phải cố gắng cứu mạng Lâm Miên.
Nghiêm Linh Trang lập tức ra lệnh cho toàn bộ bác sĩ, y tá: “Truyền lệnh xuống, hôm nay tất cả các bác sĩ y tá của tất cả các phòng ban đều đợi tại phòng hội ý. Bây giờ chúng ta sẽ yêu cầu các chuyên gia các bộ phận hội chẩn cho bệnh nhân ngay lập tức”
Ngay sau đó, Lâm Miên đã được đưa đến phòng chăm sóc đặc biệt.
Nghiêm Linh Trang triệu tập các chuyên gia tổ chức một cuộc họp khẩn cấp.
Chỉ có Chiến Hàn Quân, ngồi trong phòng bệnh thấp thỏm lo lắng chờ đợi kết quả.
Phòng bên cạnh, vì không thể trả tiền y tế nên gia đình khóc lóc đưa bệnh nhân rời đi.
Trên hành lang, nhiều gia đình của bệnh nhân bị bệnh nặng đang quỳ gối cầu xin bác sĩ, nói răng không cần biết bao nhiêu chỉ phí, chỉ cần đưa bệnh nhân vào bệnh viện!
Thời gian uống thuốc của bữa tối đã đến, y tá đẩy cửa vào, nhìn thấy biểu tình lo lắng bất an của Chiến Hàn Quân, liền trấn an: “Anh A Nguyệt, tổng giám đốc nhà tôi đã tự mình ra mặt chủ trì tư vấn cứu viện Lâm Miên, anh còn lo lắng cái gì nữa?”
Chiến Hàn Quân nói: “Loại bệnh tình của Lâm Miên nhà tôi, chắc hẳn sẽ tốn rất nhiều tiền đúng không?”
Y tá thành thật nói: “Tất nhiên, anh ấy sử dụng thuốc bảo vệ tính mạng tốt nhất mỗi ngày” Một viên cũng phải có giá hàng triệt Một ngày sử dụng, chỉ phí có khi là gần mười triệu.
“Tôi sẵn sàng hiến tạng của tôi để điều trị cho cậu ấy”