Nghiêm Linh Trang đáp: “Đến Á Châu của tôi, chức vị tùy anh chọn, lương thưởng tùy anh quyết, nhà lớn xe xịn cần cái gì có cái đấy”
Chiến Hàn Quân đen mặt: “Giá trị con người của tôi không cao đến như vậy”
Nghiêm Linh Trang thầm lè lưỡi, hình như cô đang biến khéo thành vụng rồi Anh chàng này vẫn chưa biết khả năng của mình có giá trị như thế nào đâu.
Nghiêm Linh Trang suy nghĩ một chút rồi nói với Quan Minh Vũ: “Quan Minh Vũ, cho.
Nghiêm Tranh về đi. Từ ngày mai, để người này làm trợ lý riêng của tôi”
Quan Minh Vũ không khỏi buồn cười, tổng giám đốc đang muốn làm quan hưởng lộc vua, ở chùa ăn lộc Phật sao?
Rõ ràng, tổng giám đốc Quân phù hợp với bộ phận an minh mạng hơn.
Chiến Hàn Quân liếc cô cái, có chút bất đắc dĩ nói: “Ngày mai tôi sẽ đến làm việc.”
Nghiêm Linh Trang mỉm cười gật đầu, dặn dò Quan Minh Vũ: “Đưa anh ấy về nhà”
Trong mắt Quan Minh Vũ tràn đầy vẻ vui mừng: “Vâng” Lập tức đáp ngay không chân chừ.
Sau khi Chiến Hàn Quân rời đi, Nghiêm Linh Trang khôi phục vẻ mặt lạnh lùng của nữ la sát, đi đến chỗ Điền Ngọc Mễ.
Lúc này, hai mắt cô sắc bén như dao, giọng nói lạnh đến tận xương tủy: “Điền Ngọc Mễ, sao cô dám động tâm tư với anh ấy?”
Điền Ngọc Mễ có chút kinh hãi trước.
dáng vẻ này của Nghiêm Linh Trang. Nhưng nhớ đến dáng vẻ mềm mại dễ lừa chỉ thoáng qua trong chốc lát ban nãy của cô, Điền Ngọc Mễ liền nhún vai cười lạnh: “Anh ấy muốn xin vào làm việc tại công ty của chúng tôi, tôi cũng không có lý do gì để từ chối. Dù sao công ty nào chẳng thiếu nhân tài.”
Nghiêm Linh Trang toát ra sự lạnh lùng và nghiêm khắc trong lời cảnh cáo: “Bỏ ngay những ý nghĩ xấu xa của cô đi. Người đàn ông này là điểm mấu chốt của Nghiêm Linh Trang tôi, kẻ nào dám động tâm tư với anh ấy, vậy thì phải hỏi xem tôi có đồng ý hay không.
Sau đó cô lại nói tiếp: “Nếu cô cố tình đối nghịch thì đừng trách tôi không nể tình chị em dâu”
Điền Ngọc Mễ cười lạnh hai tiếng, buồn cười chất vấn: “Cô đã bao giờ biết nể tình chị em? Ba năm trước, khi cô mua lại Điền thị của chúng tôi, gần như đã bức tôi phải đi đến đường cùng. Tôi chỉ còn thiếu nước quỳ xuống van xin nữa thôi, cô là kẻ máu lạnh đến cỡ nào cơ chứ?”
Đáy mắt toát ra sự chế giễu và mỉa mai, châm chọc, cô ta nói tiếp: “Nghiêm Linh Trang, đó là lý do vì sao cô gặp phải báo ứng thế này. Rơi vào hoàn cảnh cửa nát nhà tan.”
Nghiêm Linh Trang tát cho cô ta một cái vào mặt: “Ba năm trước, là cô không đủ tài nghệ nên mới thua thảm, nếu không phải Á Châu chúng tôi nể tình, chấp nhận để lại cho cô một chén cơm, cô nghĩ mình vẫn còn cơ hội ngăn nắp sạch sẽ đứng chỗ này nói chuyện cùng tôi sao?”
Trên mặt Điền Ngọc Mễ hiện lên một tia tức giận.
Ba năm trước đây, tiền đồ của cô ta rộng mỡ cỡ nào? Điền thị là công ty lớn nhất ở thành phố Phong Châu, nếu như không phải Nghiêm Linh Trang áp đặt các biện pháp trừng phạt đối với Điền thị, phá vỡ chuỗi kinh doanh của họ, làm sao họ có thể cúi đầu xưng thần với Á Châu được?
Chỉ có thể nói, không phải mình không biết kinh doanh, mà là đối thủ quá mạnh.
Người đánh bại bọn họ cũng không phải Nghiêm Linh Trang.
Mà là Chiến Hàn Quân!
Nghe nói trước khi vụ tai nạn xảy ra, Chiến Hàn Quân đã chuyển toàn bộ kế hoạch mua lại từng công ty khác nhau cho Nghiêm Linh Trang.
Cho nên cô ta vẫn luôn một mực không phục.
“Nghiêm Linh Trang, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, đừng tưởng rằng ba năm trước đây cô có người giúp đỡ thì sẽ lấy được thắng lợi mãi mãi. Bây giờ anh ta…chỉ sợ đã không thể giúp cô được nữa Trường Giang sóng sau đè sóng trước, cẩn thận bị vỗ chết trên bờ cát.”
Nghiêm Linh Trang chế nhạo: “Đi về quan tâm nhà mình đã đi. Động tới sữa của tôi, để xem cái công ty hạt vừng của cô còn †ồn tại thế nào?”
Nói rồi, Nghiêm Linh Trang hiên ngang rời đi.
Điền Ngọc Mễ nhìn chãm chãm Nghiêm Linh Trang với vẻ mặt độc đoán và khóc không thành tiếng.
Quan Minh Vũ đưa Chiến Hàn Quân đến Vườn Ánh Sáng.
Nhìn quần thể kiến trúc trang nhã và độc đáo này, Quan Minh Vũ chìm trong suy tư.
Thẩm mỹ của tổng giám đốc Quân luôn thật đặc biệt, nghèo khó cũng không thể ngăn cản anh ấy theo đuổi một cuộc sống tao nhã Vườn Ánh Sáng tuy chỉ là một khu dân cư nghèo, nhưng lại là nơi duy nhất giành được giải thưởng của thủ đô. Cấu trúc thiết kế của tòa nhà là một sự thay đổi lớn đối với các khu dân cư khác.
Có điều, khu dân nghèo dù có chất lượng cao đến đâu cũng không thể xứng với thân phận quý giá của tổng giám đốc Quân nhà họ Quan Minh Vũ phải vắt óc suy nghĩ hết mọi cách để khiến tổng giám đốc đồng ý dọn nhà.
“Anh Quân, nơi này cách Á Châu hơi xa.
Anh không có ô tô để di chuyển, mỗi ngày đi làm sẽ phải chen chúc trên tàu điện ngầm rất mất thời gian. Hay là anh chuyển đến sống gần công ty được không?”