Sau khi Lạc Thanh Du dỗ cho ba đứa trẻ ngủ xong, thì quay lại căn phòng mà Chiến Hàn Quân đã chuẩn bị cho cô. Cô nằm ở trên giường, nhưng trần trọc không thể đi vào giấc ngủ Gô tự cảm thán chính mình, lại bận lòng chuyện của Anh Nguyệt.
Khoảng nửa đêm, cửa phòng ngủ bỗng nhiên vang lên một tiếng kẽo kẹt, Lạc Thanh Du giật mình ngồi bật dậy.
Bật đèn lên, lại nhìn thấy Chiến Quốc Việt đứng ở cửa, ngây ngốc nhìn cô.
“Mẹ ơi, con muốn ngủ cùng mẹ ạ”
Lạc Thanh Du mỉm cười vẫy tay: “Con lại đây nào”
Chiến Quốc Việt thuận tay đóng cửa, bước tới nằm xuống bên cạnh Lạc Thanh Du.
Lạc Thanh Du ngước mặt lên nhìn đông hồ treo trên vách tường, kim đồng hồ đã chỉ đến mười hai giờ khuya rồi, sao Chiến Quốc Việt còn chưa ngủ?
‘Vuốt ve vành tai nhỏ của Chiến Quốc Việt, Lạc Thanh Du dịu dàng hỏi: “Nói cho mẹ biết, tại sao con còn chưa đi ngủ?”
Chiến Quốc Việt trở mình, năm nghiêng nhìn mẹ.
Đôi đồng tử của cậu bé, sáng lấp lánh chứa đựng một tia rối rám do dự và thấp thỏm lo âu Lạc Thanh Du xoa xoa vành tai cậu bé, lúc trước nghe nói xoa xoa vành tai nhỏ của đứa trẻ có thể giải quyết phiền não việc đứa trẻ giật mình khóc giữa đêm, không biết có hiệu quả với Quốc Việt hay không nữa.
Cô đây là bệnh cấp tính rồi mới chịu đi chữa trị.
“Quốc Việt, nếu con có tâm sự, thì nói với mẹ nhé. Được không?”
Dựa trên trực giác của Lạc Thanh Du, cậu bé Quốc Việt này có nhiều tâm sự, chỉ e là giống như bố của nó, tâm tư sâu kín, chuyện gì cũng đều giấu trong lòng.
Lạc Thanh Du muốn cậu bé mở lòng hơn, để cho cậu bé có thể trút hết gánh nặng trong lòng ra. Cô kiên nhẫn từng bước dỗ dành nói: “Quốc Việt, mẹ yêu con. Nếu như con có bất cứ chuyện gì phiền não, có thể nói với mẹ.
Bởi vì mẹ là người yêu con nhất trên đời này”
Chiến Quốc Việt bỗng nhiên liền ấp úng nói: “Mẹ ơi, con sợ lắm!”
Lạc Thanh Du hơi giật mình..
Bình thường Quốc Việt vẫn thông minh gan dạ hơn người, cực kỳ khéo léo, là một ông cụ non chính hiệu.
Thế mà không ngờ rằng, đăng sau vẻ trầm mặc kiệm lời này, cũng có một mặt yếu ớt như vậy.
“Nói cho mẹ biết, con sợ cái gì?” Lạc Thanh Du hỏi Thân thể Chiến Quốc Việt cuộn tròn lại như con tôm, nhích vào lòng của Lạc Thanh Du.
Lạc Thanh Du vỗ vỗ lưng của cậu bé, im lặng chờ cậu bé nói hết tất cả…
*Có một người phụ nữ bị điên đang trốn trong Biệt thự Ngọc Bích, cô ta trốn ở trên giường bố…”
Chiến Quốc Việt lúc tỉnh lúc mê mơ mơ màng màng nói ra.
Lạc Thanh Du lại tựa như bị mất đi hồn phách, thân thể giống như rớt xuống vực sâu không đáy.
Lời bố cô nói, cùng với lời Chiến Quốc Việt ói, giống như mấy nghìn con ong mật ở trong đầu cô ong ong kêu lên. Khiến cho đầu óc của cô trở nên rối bời.
€ó lẽ Chiến Quốc Việt ở bên cạnh cô có được cảm giác an toàn, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
Còn Lạc Thanh Du thì ngồi dậy, đầu đau như muốn nứt ra, hai tay ôm lấy đầu.
Cô cảm thấy cơ thể giống như không phải của mình, linh hồn và thể xác giấy giụa về hai hướng trái ngược nhau, muốn tách cô ra làm hai nửa.
Thân thể cô liều mạng muốn chạy trốn, mà linh hồn cô lại liều mạng muốn lao tới bên cạnh anh Cô giống như rơi vào địa ngục vạn kiếp bất phục, toàn thân đau đớn đến mức khiến cô khó có thể chịu đựng.
Cô lấy lại tinh thần, vẫn luôn không ngừng an ủi khuyên giải chính mình: “Lạc Thanh Du, mày phải tỉnh táo một chút, không thể bị vẻ ngoài của anh mê hoặc”
“Từ bỏ anh, rời xa anh. Mày phải học cách yêu thương chính mình, vì chính mình mà sống!”
Bầu trời phía đông, nổi lên một vệt trắng.
Trải qua một đêm giấy giụa, Lạc Thanh Du nằm ở trên giường giống như con cá chết.
Nhưng mà, cô cảm giác chính mình còn sống.
Dưới lầu, vang lên tiếng còi của xe Rolls Royce.
Chiến Quốc Việt phấn khích lắc lắc cánh tay mẹ: “Mẹ ơi. Bố về rồi”
Lạc Thanh Du ôm hai con mắt gấu trúc sưng tấy, nhìn về phía Quốc Việt cười nói: “Đi thôi”
Dưới lầu, Chiến Hàn Quân đậu chiếc Rolls Royce xong, gương mặt đẹp trai chết người đứng ở cửa.
Ngẩng đầu, nhìn lên hàng rào của vườn hoa trên lầu hai, ba cái đầu nhỏ trật tự chui ra.
“Chú!”
Chiến Quốc Việt và bé Tùng gọi anh là bố.