Bảo bối Thanh An ngơ người.
Khoảng thời gian này cô bận rộn giải độc cho Oai Phong và Quan Minh Vũ, ngẫu nhiên còn phải chăm sóc cả những người khác nữa, bận rộn đến mức căn bản là cô không có thời gian suy nghĩ biện pháp giải quyết cái chứng lão hóa này.
Rốt cuộc thì tình thương của bố như núi. Chỉ có bố mới có thể vô tư không vụ lợi quan tâm tới sức khỏe của cô.
Bảo bối Thanh An đỏ mắt nói: “Thật ra mỗi người đều có số mệnh của riêng mình. Sinh mệnh dài hay ngắn không quan trọng, chỉ cầt không sống uổng đời này, sống bao lâu cũng chỉ là con số mà thôi Vốn dĩ cô định an ủi bố. Thản nhiên chấp nhận vận mệnh của mình.
Chiến Hàn Quân nghe xong vô cùng kϊƈɦ động, làm sao anh có thể chấp nhận được sự thật người đầu bạc tiễn người đầu xanh này đây.
Anh bá đạo mệnh lệnh cho bảo bối Thanh An: “Nhất định phải nhanh chóng tìm được biện pháp giải quyết. Thân là bác sĩ cứu giúp sinh mệnh, vậy thì phải chạy đua với cái chết”
Lời này không thể nghỉ ngờ gì đã gây áp lực cực lớn cho bảo bối Thanh An.
Thật ra dọc đường đi này bảo bối Thanh An cũng hay tranh thủ thời gian rảnh rỗi suy nghĩ biện pháp giải quyết cái chứng lão hóa này, thế nhưng cô không có phòng thí nghiệm, không có vật liệu và dụng cụ để chế thuốc, nhiều khi có lòng mà chả biết làm sao.
Ngay lúc Chiến Hàn Quân đang trò chuyện với bảo bối Thanh An, Nghiêm Mặc Hàn lén lút chạy ra, trốn ở cách đó không xa nhìn trộm Chiến Hàn Quân và bảo bối Thanh An.
Nghiêm Mặc Hàn cảm thấy sự yêu mến của Chiến Hàn Quân dành cho Tuyết Giải Tiên bà bà có chút thân mật quá mức. Với tính cách cao ngạo lạnh lùng của Chiến Hàn Quân, vậy mà lại quan tâm chăm sóc Tuyết Giải Tiên từng li từng tí, ví dụ như cõng Tuyết Giải Tiên bà bà đi đường, hỏi han ân cần Tuyết Giải Tiên bà bà, thậm chí là đề phòng người đàn ông khác tiếp cận Tuyết Giải Tiên.
Nghiêm Mặc Hàn không biết Tuyết Giải Tiên bà bà chính là bảo bối Thanh An, cho nên anh ta chỉ có thể phân loại hành vi khác thường này của Chiến Hàn Quân vào tình cảm nam nữ.
Cho nên Nghiêm Mặc Hàn vô cùng tức giận đối với hành vi của Chiến Hàn Quân, anh ta tức giận chạy về sơn động tìm bé Tùng, lải nhải không ngừng phàn nàn Chiến Hàn Quân.
“Bé Tùng, bố cháu không phải người.”
“Cậu mới không phải là người” Bé Tùng trực tiếp oán giận quay đi.
Nghiêm Mặc Hàn bị chọc giận, liền nói toạc ra: “Bố cháu có suy nghĩ thả neo, cậu ta có lỗi với mẹ cháu”
Bé Tùng lườm anh ta một cái, cậu vô cùng tin tưởng nhân cách của bố cậu. “Làm phiền trước khi cậu chửi bới bố cháu hãy động não suy nghĩ trước, nơi này làm gì có đối tượng nào có thể khiến cho bố cháu có suy nghĩ thả neo?”
Bé Tùng cảm thấy mẹ cậu quốc sắc thiên hương lại dịu dàng như ậy, bố lại yêu mẹ sâu đậm như vậy, chắc chắn sẽ không làm chuyện có lối với mẹ.
Nghiêm Mặc Hàn lại lấy ra quyết tâm không từ bỏ ý định, anh ta không ngừng tẩy não bé Tùng: “Người đàn ông này cũng chỉ là động vật dùng nửa người dưới để suy nghĩ. Đúng là bố cháu yêu mẹ cháu, thế nhưng bọn họ xa nhau lâu như vậy rồi, khó tránh khỏi bố cháu có suy nghĩ thả neo?”
Bé Tùng ngồi trước mặt Nghiêm Mặc Hàn, hỏi: “Cậu nói rõ ràng cho cháu, bố cháu có hứng thú với con hồ ly tinh nào?”
Nghiêm Mặc Hàn do dự giây lát, nói: “Tuyết Giải Tiên”
Bé Tùng hoảng sợ trừng lớn mắt: “Mắt của bố cháu cũng không bị mù, sao có thể thích cái bà già sắp về chầu trời kia?”
Ngay cả Dư Nhân cũng rất ủng hộ cách nói của Nghiêm Mặc Hàn: “Cậu của cậu hoài nghi bố cậu cũng không phải là không có căn cứ không có lửa thì làm sao có khói. Gần đây bố cậu vô cùng ân cần với Tuyết Giải Tiên, đúng là có chút khác thường.”
Bé Tùng chép miệng một cái nói: “Có chuyện nhờ vả Tuyết Giải Tiên bà bà, đương nhiên phải nịnh bợ cô ta.”
Dư Nhân hỏi lại cậu: “Cậu cảm thấy với tính tình kia của bố cậu sẽ đi ninh bợ người khác sao?”.