“Người đâu, ném những bông hoa này ra ngoài” Chiến Hàn Quân nói với giọng điệu u ám Lạc Thanh Du đột nhiên nghe thấy giọng nói của Chiến Hàn Quân thì kinh ngạc đứng lên Vài người đàn ông đẹp trai mặc đồng phục đen, đeo kính râm đi vào ngoài cửa, động tác như mây trôi nước chảy, nhanh chóng dọn dẹp đến không còn một chút phấn hoa.
Lạc Thanh Du đứng đó, tủi thân trong mắt làm cho nước mắt nhanh chóng chảy ra.
Chiến Hàn Quân tức giận nhìn cô: “Em không biết bệnh nhân có thể bị dị ứng với hoa sao?”
Lạc Thanh Du bu môi, lại không nói gì.
Rõ ràng là cái tên này biết rằng ông nội cô không dị ứng. Anh đang cố tình bắt lỗi à?
“Vâng. Tôi biết rồi. Tôi sẽ không phạm sai lầm nữa” Lạc Thanh Du khóc nức nở nói.
Nhìn thấy bản thân lại thành công khiến cô khóc một lần nữa, Chiến Hàn Quân liền trở nên cáu kỉnh.
“Ai tặng?” Chiến Hàn Quân lạnh lùng hỏi.
“Bạn tôi.” Lạc Thanh Du nói.
“Bạn trai?”
Lạc Thanh Du không gật đầu cũng không lắc đầu.
Chiến Anh Nguyệt là con gái nhưng lại giả vờ đóng vai con trai để làm sứ giả bảo vệ cho cô.
Cô không thể tiết lộ danh tính của Chiến Anh Nguyệt được, Chiến Hàn Quân lại hiểu là cô ngầm đồng Quá tức giận, không tìm được cách nào để trút giận nên anh quay đầu lại hỏi vệ sĩ: “Cho tôi một điếu thuốc”.
Vệ sĩ kính cẩn đưa một điếu xì gà, lại giơ bật lửa lên châm.
Chiến Hàn Quân hít một hơi thật mạnh, phun ra từng vòng khói mù.
Lạc Thanh Du kinh ngạc nhìn anh, cái tên này rõ ràng nói cai thuốc rồi.
Quả nhiên là lừa người.
*Tổng giám đốc, phòng bệnh cấm hút thuốc? Lạc Thanh Du duỗi ngón tay chỉ vào tấm biển cấm hút thuốc trên cửa.
Chiến Hàn Quân bước ra khỏi phòng bệnh, không biết bên ngoài đã hút bao nhiêu điếu thuốc, lúc quay lại cả người đầy mùi thuốc lá.
Đường hô hấp của Lạc Thanh Du rất dễ bị dị ứng, cho nên không tránh khỏi ho vài tiếng.
Chiến Hàn Quân lùi về sau mấy bước, cách cô hơi xa.
Lạc Thanh Du buồn bực nhìn anh: “Tổng giám đốc không vui, sao lại trút lên đầu người vô tội chứ?”
Chiến Hàn Quân nhíu chặt mày, cô vô tội sao?
Cô chính là cái nút cảm xúc trên người anh, anh vui vì cô, buồn cũng vì cô.
Còn không biết xấu hổ nói mình vô tội?
“Rõ ràng là tất cả bệnh nhân đều có thể nhận được một món quà là hoa. Tại sao bệnh nhân của tôi lại không thể?” Lạc Thanh Du cố ý giảng đạo lý với anh.
Chiến Hàn Quân nói: “Các phòng khác cũng có nhiều hoa như vậy à?”
Lạc Thanh Du bĩu môi: “Bệnh viện không quy định là có giới hạn số lượng bệnh nhân nhận hoa.”
Chiến Hàn Quân nói: “Em còn già mồm cãi láo?”
Lạc Thanh Du không cam lòng nói: “Rõ ràng là anh không nói đạo lý”
Sau đó tủi thân vung vẩy tay: “Chín trăm chín mươi chín đóa hồng đấy, tôi chưa từng được nhận nhiều hoa hồng như vậy! Anh nói bỏ là bỏ… cũng không hỏi ý tôi “Ý kiến của em?”
“Nếu Lạc Thanh Du kích động ngẩng đầu như anh không cho phép phòng bệnh bày nhiều hoa như v: tôi có thể ôm về kí túc xá, mỗi ngày nhìn, tâm trạng cũng rất tốt.”
Gương mặt của Chiến Hàn Quân u ám đến cực điểm.
Cuối cùng cũng hiểu ra một chân lý: phụ nữ phải dùng của cải nuôi Phụ nữ chưa thấy qua việc đời đều dễ bị thế giới phồn hoa mê hoặc.
“Được, tôi đền em”’ Chiến Hàn Quân quyết định để cho con ếch ngồi đáy giếng này được nhìn ra thế giới.
Sau đó, khi Lạc Thanh Du trở về ký túc xá sau khi tan sở, cô thấy phòng trọ của mình đã trở thành một biến hoa lộng lẫy.
Các loại hoa hồng đa dạng, nhiều màu sắc lớn nhỏ khác nhau, nở thành từng chùm.
Lạc Thanh Du sững sờ hồi lâu!