Phụ lòng mẹ của Thanh An thật sự là việc không nên.
Tiếng khóc của Thanh An dần dần ngừng lại.
Chiến Hàn Quân ngước mắt nhìn lên căn phòng trên lầu, chỉ cảm thấy tính tình của trẻ con đúng là nói vui và vui ngay.
Chiến Hàn Quân đứng dậy và nói: “Cảm ơn anh đã tiếp đãi ân cần, tôi vẫn còn có việc nên phải đi trước đây.”
Nghiêm Mặc Hàn ngước mắt nhìn lên trên lầu rồi như thất thần vài giây.
Chiến Hàn Quân sải đôi chân dài đi ra phía ngoài.
Nghiêm Mặc Hàn cũng không đứng dậy tiễn anh mà chỉ đau đầu, ngồi bóp chân mày.
Mãi đến khi Chiến Hàn Quân đóng cửa rời đi thì cửa phòng trên lầu mới từ từ mở ra, đứng phía sau Thanh An còn có một bóng người xinh đẹp.
Nghiêm Linh Trang từ từ bước xuống lầu, mặt buồn rười rượi.
Nghiêm Mặc Hàn nhìn cô và nói: “Em đã nghe nói hết rồi sao, anh thấy cậu ta sẽ không từ bỏ người vợ hiện tại của mình đâu.
Em hãy từ bỏ cậu ta đi.”
Nghiêm Linh Trang ngồi xuống trước mặt Nghiêm Mặc Hàn, rơm rớm nước mắt.
Nghiêm Mặc Hàn rút ra một miếng khăn giấy đưa cho cô rồi nói: “Khóc gì mà khóc chứ, cậu ta có thể tìm người phụ nữ khác thì em cũng có thể tìm người đàn ông khác mà”
Nghiêm Linh Trang bụm mặt đau đớn khóc.
Nghiêm Mặc Hàn không biết làm sao bèn nói: “Trang à, em đừng khóc. Em khóc thì tim anh sẽ vỡ vụn mất”
Nghiêm Mặc Hàn đột nhiên đứng dậy, tức giận đùng đùng nói: “Hay là bây giờ để anh đi nói rõ với cậu ta, anh nói cho cậu ta biết cậu ta là chồng của em, là bố của ba đứa trẻ, anh bắt cậu ta về lại đây thực hiện nghĩa vụ làm chồng, làm bố của cậu ta.”
Nghiêm Linh Trang năm lấy tay của Nghiêm Mặc Hàn, nghẹn ngào nói với vẻ trách móc: “Rõ ràng anh biết mấy năm nay em đợi anh ấy đã phải đau khổ sống không bằng chết ra sao. Bây giờ anh ấy đã quay về rồi, mặc dù không thể làm bầu trời của em nhưng ít ra em có thể nhìn thấy anh ấy. Nếu như anh ép anh ấy xảy ra chuyện gì thì là anh đang lấy mạng em đấy!”
Nghiêm Mặc Hàn nói: “Cậu ta làm gì yếu đuối đến thế hả? Cậu ta là cậu Quân luôn làm việc quyết đoán đấy”
Nghiêm Linh Trang đau khổ lắc đầu và nói: “Em không cho phép anh nông nỗi đi làm chuyện đó, là anh đã nói, hôm đó lúc anh ấy cho nổ biệt thự Ngọc Bích, chiến xa của anh ấy chao đảo trong lửa lớn, cơ thể anh ấy đã chịu đựng kiếp nạn lớn như thế, anh ấy đã không còn là cậu Quân không bao giờ bị đánh bại ngày đó nữa”
Thanh An cũng kích động ngăn cản cậu mình, cô bé nói: “Đến cả bác sĩ cũng đã nói, trong đầu của bố vẫn còn máu đông, hơn nữa vị trí của cục máu đông rất đặc biệt, rất có nguy cơ bị xuất huyết. Cháu thà rằng bố không trở về cũng không muốn bố gặp chuyện.”
Nghiêm Mặc Hàn nhìn hai mẹ con họ đồng lòng thì không biết sao đành nói: “Thôi được, thôi được, cậu bỏ qua cho cậu ta.”
Nghiêm Linh Trang vò nhẹ lên đầu của Thanh An rồi tự an ủi mình: “Chuyện này cũng không phải hoàn toàn không có cách cứu vãn. Chỉ cần anh ấy vẫn còn sống thì đời còn dài, em sẽ từ từ cảm hóa anh ấy, em tin sẽ có một ngày anh ấy sẽ quay lại”
Thanh An rất có niềm tin với mẹ mình, cô bé nói: “Mẹ, con tin mẹ, nhất định có thể.
Sau khi Chiến Hàn Quân rời khỏi biệt thự Hải Thiên thì về thẳng phòng trọ của mình.
Từ phía xa anh đã nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang tựa vào cánh cửa phòng trọ, miệng ngậm một điếu thuốc đang được đốt đỏ.
Ánh mắt Chiến Hàn Quân lạnh như băng, anh từ từ bước qua.
“Anh đến đây làm gì?” Giọng nói lạnh lùng và hung dữ.
Lê Hoàng nhìn Chiến Hàn Quân, mỉm cười với ánh mắt đầy gian trá.
*A Nguyệt, anh đã làm tôi mất việc làm, còn khiến tôi phải ngồi trong cục mất mấy ngày. Anh hại tôi thê thảm như thế, anh nói xem anh có nên bù đắp cho tôi không?”